Dịch: Phong Bụi
“Tâm nguyện của ta đã thành, sinh không thú vị, chết có sợ chi.”
Trần Trí ngồi không yên, hận không thể đạp mông Phượng Tam Cát mấy cái: “Chỗ nào cổ quái? Cổ quái thế nào? Hắn sẽ có âm mưu gì? Ngươi mau nghĩ a.”
Phượng Tam Cát nói: “Ngươi sao còn nói nhiều hơn cả ta thế. Lần đầu tiên thấy ngươi, ngươi rõ ràng rất lịch sự lễ độ, bây giờ…”
“Có phải là trận pháp hay không?” Trần Trí ngắt lời hắn.
Phượng Tam Cát nhướn mày, sờ cằm quan sát hoàn cảnh chung quanh: “Nơi này khắp nơi đều là sao vụn. Mỗi một mảnh sao vụn đều hàm chứa tàn lực trước khi hành tinh vỡ tan tành, theo như ngươi nói, cũng không phải không thể. Có điều…”
“Có điều cái gì?”
Phượng Tam Cát bất đắc dĩ nói: “Ta không nhìn ra.”
Trần Trí cả giận nói: “Cần ngươi có ích lợi gì?”
Phượng Tam Cát: “…” Mình lại bị một thần tiên công đức thăng thiên nói vô dụng?
Lúc này, chiến cuộc đã ngả về một bên.
Giai Vô đơn độc không địch nổi đám đông, bị chúng thần bao vây ở chính giữa, nhưng chẳng hề thấy căng thẳng chút nào. Nhìn bọn họ ngưng tụ thần lực vào trên thần khí, tấn công về phía mình, còn nói lời khích lệ: “Dùng sự tức giận của các ngươi… Giết ta đi.”
Đây không giống như là tác phong của Giai Vô.
Bắc Hà Thần Quân ý thức được điều không ổn, muốn ngăn cản, nhưng đã chậm một bước, những thần lực kia rơi vào trên người Giai Vô như dòng điện chảy qua, trong nháy mắt liền truyền tới dưới chân, một mảnh vụn sao hình bát giác, tán về tám phương.
Một trận pháp cực lớn sáng lên.
Nhất thời, chư tinh trong hư không dao động thật lớn, tàn lực hồng hoang yên lặng đã lâu phảng phất ngưng tụ từ bốn phương tám hướng, Thiên Cung vững chãi như được đúc bằng vàng không ngờ lại lay động…
Trần Trí trợn mắt hốc mồm, không nghĩ tới mình tùy tiện nói mấy câu lại trúng.
“Đây là cái gì?” Chư thần kinh hãi.
Phượng Tam Cát cau mày nói: “Hắn muốn dùng tàn lực hồng hoang, khiến cho thế giới về lại hỗn độn?”
Có thần tiên nhảy lên một cái, cầm ngân kích trong tay đánh mạnh vào mảnh sao tròn xoe ở chính giữa trận pháp… Trận pháp ánh sáng tăng mạnh, tàn lực hồng hoang tụ lại càng nhanh hơn.
“Dừng tay!” Bắc Hà Thần Quân vội vàng ngăn cản hắn, “Hắn chính là dùng lực lượng của chúng ta để khởi động trận pháp! Chúng ta đánh hắn, căn bản là giúp hắn.”
Giai Vô người như khói nhẹ, chợt ẩn chợt hiện, ý cười tràn trề: “Bắc Hà nói đúng. Hủy thiên diệt địa, chính là trở lại hỗn độn. Cho nên, ta trước hao tổn long khí nhân gian, khiến cho thiên địa mất đi chống đỡ, rồi lại lấy đi sức lực của chúng thần, khởi động đại trận. Cảm ơn sự phối hợp của chư vị, tâm nguyện của ta rốt cuộc sắp đạt thành rồi.”
Bắc Hà Thần Quân nói: “Hủy thiên diệt địa, có ích lợi gì đối với ngươi?”
Giai Vô hỏi ngược lại: “Thủ vệ thiên địa, có ích lợi gì đối với ngươi? Đều là sứ mạng thôi. Ta là chấp niệm, thiên địa chưa bị hủy, mối trăn trở vĩnh viễn tồn tại, ta liền bất an trọn đời.”
Trần Trí nói: “Nếu tâm nguyện đạt thành rồi thì sao?”
“Vậy sứ mệnh của ta cũng kết thúc.” Giai Vô cười mặt đầy thoải mái.
Thần tiên cầm ngân kích trong tay quét về phía thân thể Giai Vô: “Ta không đánh trận, ta đánh ngươi!”
Giai Vô nhìn ngân kích kia quét tới, không nghe không hỏi, không né không tránh.
Ngân kích quét ngang qua eo, khói nhẹ tản ra lại tụ lại, không bị thương chút nào. Ngược lại là ngân kích, một đầu bị một luồng lực không tên cuốn lấy, cả kích dẫn người ném ra ngoài.
Theo một tiếng rồng gầm, Hàn Khanh lướt qua từ đỉnh đầu chư thần, như một luồng hào quang màu bạc quấn lấy Giai Vô, long nhãn cực đại nhìn chằm chằm Bắc Hà, ánh mắt bất thiện.
Thần tiên cầm ngân kích bò dậy, không dám tin nói: “Hàn Khanh, chấp niệm của hắn là ‘Hủy Thiên Diệt Địa’, hôm nay thiên địa tương diệt, ngươi còn muốn bảo vệ hắn sao?”
Hàn Khanh cứng đờ, long thân càng thẳng tắp mấy phần.
Thừa dịp song phương giằng co không nghỉ, Bắc Hà Thần Quân lui về phía sau hai bước, nói với Phượng Tam Cát: “Thiên địa hỗn loạn, sắp về lại hỗn độn, đại sự như vậy, vì sao không thấy Tất Hư đại thần?”
Phượng Tam Cát nói: “Có lẽ ngủ quên, ai biết được?”
Trần Trí, Bắc Hà: “…” Tuyệt không phải một người muốn đánh hắn.
Trần Trí nói: “Nếu là trận pháp, nhất định có biện pháp phá phải không?” Ít nhất Dung Vận đã làm qua nhiều lần.
Bắc Hà Thần Quân nói: “Hắn dùng là lực của mảnh vụn sao, trong chúng ta, chỉ có Thượng Cổ thần mới có sức đánh một trận.”
Không đợi ánh mắt ý nhìn tới, Phượng Tam Cát liền từ chối: “Ta là thần thú, thú tính ngoan cố, không làm được chuyện này. Ta tiến cử Hàn Khanh. Hắn là Hàn long, trời sinh tính tỉnh táo, rất thích hợp.”
Đúng là hết sức tỉnh táo.
Hết sức tỉnh táo đứng ở phía đối lập.
Trần Trí đã không lời có thể trào phúng được nữa.
Tốc độ tụ tập lực hỗn độn càng lúc càng nhanh, trong lúc đó không ít thần tiên chạy tới, nhưng người nào người ấy cũng đều bó tay không nghĩ ra được cách gì, cuối cùng hô nhau mà lên, muốn bắt Giai Vô, cưỡng ép hắn đóng trận pháp.
Nhưng bên người Giai Vô có Hàn Khanh, bất kể người khác tận tình khuyên bảo thế nào, Hàn Khanh từ đầu đến cuối đều không thay đổi thái độ, cẩn thận bảo vệ Giai Vô bên trong vòng bảo hộ của mình.
Đám người ái mộ hắn tức giận thực sự, xuất thủ không lưu tình nữa.
Có một người ái mộ sử ra khắc tinh của Long tộc —— Khốn long tác (khóa rồng). Hàn Khanh bị khóa lại, kéo xuống đất. Nó còn chưa từ bỏ ý định, liều mạng ngẩng đầu, phun ra một hớp khí lạnh, muốn thổi Giai Vô đã hóa thành khói nhẹ ra khỏi vòng chiến.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, cái lồng trong suốt từ trên trời hạ xuống đỉnh đầu, chụp Giai Vô lại. Cái lồng kia, tên là “Thái huyền kim cương tráo”, là pháp bảo của Anh Liệt thần trông coi chiến hồn, bất kể là thân thể hay hồn phách, đều không chạy khỏi sự đuổi bắt của nó.
Sau khi Giai Vô bị nhốt vào trong lồng, chúng thần lập tức kêu Phượng Tam Cát lấy lửa đốt hắn.
“Gào!” Hàn Khanh phát ra hét giận dữ, muốn dùng sừng rồng tông “Thái huyền kim cương tráo”, bị chủ nhân của Khốn lòng tác dùng sức trói càng chặt hơn, vảy trên người bị bóp rớt mấy miếng.
Lập tức có người ái mộ nhặt lấy vảy.
Giai Vô ngồi ở trong ngọn lửa, không vui không giận: “Tâm nguyện của ta đã thành, sinh không thú vị, chết có sợ chi.” Vừa nói, không ngờ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị tọa hóa.
“Không!”Trong miệng Hàn Khanh đột nhiên phát ra một chữ, ngân quang thoáng qua, cự long mới vừa rồi còn như vật khổng lồ đã rút lại thành một người thanh niên, gầm thét trong dây thừng: “Thả ta ra!”
Trần Trí theo bản năng nhìn một cái… Lại nhìn thêm một cái nữa.
Thần tiên trên trời, người tướng mạo xuất chúng không biết bao nhiêu. Ngay cả trên mặt đất, cũng có người như Dung Vận phong tư trác nhiên. Nhưng mà tướng mạo Hàn Khanh, thật sự là quá mức quá mức quá mức… Khả ái xuất sắc. Đôi mắt to long lanh kia, khuôn mặt tròn vo, cùng đôi môi đỏ tươi, khiến cho người ta hận không thể nhào qua hung hãn giày xéo…
Cảm khái hồi lâu, Trần Trí mới ý thức tới mình đang ở thời điểm thiên địa tương hủy, thế giới tương diệt, còn suy nghĩ những thứ vẩn vơ này, thật sự là —— có chút nhớ Dung Vận rồi. Không biết phàm trần như thế nào, còn hắn như thế nào rồi.
Chư thần chia nhau hành động.
Có người hạ phàm giải cứu bách tính, có người ở lại chỗ này nghiên cứu trận pháp, có người đi Thiên cung xin pháp bảo linh đan… Đại đa số người đều không chú ý tới bóng người Giai Vô càng ngày càng mờ nhạt, tựa như sắp biến mất.
Chỉ có Trần Trí.
Bởi vì nhìn chằm chằm cái lồng kia ngẩn người, cho nên, trong lúc đang ngẩn người, vẫn là phát hiện được tình huống.
Dù sao cũng quen biết một thời gian, định thân thuật của mình cũng là hắn dạy, coi như là nửa sư phụ.
Mắt thấy hắn rơi vào kết cục như vậy, rốt cuộc vẫn không đành lòng.
Y đi tới bên cạnh “Thái huyền kim cương tráo”, gõ gõ cái lồng: “Người sống ngắn ngủi mấy thập niên, còn có vô số tâm nguyện, ngươi thân là thần tiên, không biết có bao nhiêu năm tháng có thể hưởng, vì sao phải cố chấp chết mãi ở một thân cây?”
Giai Vô mở mắt ra, đang định nói, đột nhiên ánh mắt co rút: “Tránh ra.”
Trần Trí còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy một thanh kiếm sắc bén từ phía sau lưng cắm vào, xuyên ra trước ngực, đóng lên “Thái huyền kim cương tráo”.Trên cái lồng Giai Vô mất hồi lâu mà không thể tìm được khe hở, lại nứt ra như mạng nhện vậy.
Giai Vô đụng vào khe hở, lồng vỡ, người ra.
Trần Trí trơ mắt nhìn hắn bay qua từ trước mặt mình, để lại một tàn ảnh. Mà mình, ngã xuống đất, vết thương từ từ phục hồi như cũ, nhưng ý thức càng bay càng xa… Loại cảm giác này không phải là lần thứ nhất. Mỗi lần hồn phách bị thương, chính là như vậy. Chẳng qua là lần này, dường như nghiêm trọng hơn nhiều so với mấy lần trước…
Một bàn tay đỡ lấy thân thể của y, giương mắt liền thấy khuôn mặt lo lắng của Bắc Hà Thần Quân.
Trần Trí hỏi: “Ta nếu như chết rồi, có còn đời sau hay không?”
Bắc Hà Thần Quân đút cho y ăn một viên linh đan: “Yên tâm, ngươi sẽ không chết. Chẳng qua là phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trần Trí nhắm hai mắt lại.
Đầu bên kia.
Giai Vô bị “Thái huyền kim cương tráo” cùng phượng lửa của Phượng Tam Cát “tàn phá” đến mức hấp hối sau khi ra khỏi lồng, đột nhiên hóa thành một luồng kim quang, bao trùm một thanh niên xuất hiện giữa không trung, cả người khí đen.
Thanh niên kia mặt mũi anh tuấn, sắc mặt âm trầm, dù là được ánh sáng cuốn lấy, khí đen vẫn không ngừng tản mát ra từ trong thân thể. Hắn nhìn Giai Vô, khóe miệng quỷ dị nâng lên: “Đã lâu không gặp, Tất Hư.”
“Giai Vô” tức Tất Hư, ẩn thân trong luồng ánh sáng, không nói lời nào.
Ngược lại là Phượng Tam Cát phía sau lưng thanh niên, cản trở đường lui của hắn nói: “Nhưng ta một chút cũng không muốn thấy ngươi. Kiều Mạnh, ngươi tìm chết nhiều năm như vậy, ngoại trừ khiến cho mình càng ngày càng sa đọa ra, thì thu hoạch được cái gì? Kẻ cờ bạc còn biết tự cắt một ngón tay, mau chóng tỉnh ngộ, ngươi làm sao một chút tiến bộ cũng không có?”
Kiều Mạnh cười nói: “Ai nói không có thu hoạch? Tất Hư không phải đã sinh ra chấp niệm sao? Đường đường là Thiên thần, lại sinh ra ý niệm ‘Hủy thiên diệt địa’, chẳng lẽ không phải là nói rõ, Thiên đạo căn bản không phải toàn năng, cũng không phải nhất định phải tuân theo.”
Phượng Tam Cát thở dài nói: “Nhìn ngươi ngu đến mức đáng thương như vậy, thật là không đành lòng vạch trần ngươi, ngươi đến bây giờ vẫn cho là, Giai Vô là ‘Hủy thiên diệt địa’ sao? Ngươi nói xem xem ngươi đã rót ác niệm vào trong cơ thể Giai Vô bao nhiêu lần? Lần đầu tiên là lúc Bắc Yến, Nam Tề đối lập, sau khi ngươi rót ác niệm vào, Giai Vô đã làm cái gì? Với năng lực của hắn, nếu thật sự muốn hủy thiên diệt địa, mười Bắc Yến Nam Tề đều đã bị hắn tiêu diệt rồi.”
Kiều Mạnh nụ cười hơi giảm: “Không phải hủy thiên diệt địa? Vậy là cái gì?”
Phượng Tam Cát nói: “Tự ngươi nghĩ đi.”
Kiều Mạnh tâm tình như sóng cuồn cuộn, một điều mong đợi giấu ở đáy lòng nhiều năm đột nhiên nhảy vào trong đầu. Nhìn về phía Tất Hư trong kim quang, hắn không để ý tổn thương của kim quang gây ra đối với mình, bước một bước về phía trước: “Nói cho ta, chấp niệm ngươi sinh ra là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?”
Tất Hư yên lặng không nói.
“Không phải hủy thiên diệt địa…” Kiều Mạnh gần như khắc chế không nổi sự để tâm và kích động của mình, dè dặt hỏi, “Vậy là tư tình?”
Tất Hư trầm mặc như cũ.
Kiều Mạnh nói: “Ngươi giả trang Giai Vô, bày một cục diện lớn như vậy, không phải là vì để bắt ta sao? Ta bây giờ nhận thua rồi, ta đầu hàng! Ngươi nói chân tướng cho ta có được hay không? Ngươi nói đi!”
Phượng Tam Cát nói: “Còn có cái gì để nói? Cái gọi là chấp niệm, là huyễn hóa của thần hồn Tất Hư. Ngươi tính kế Giai Vô như vậy, chính là vì để sau khi tâm nguyện của hắn đạt thành, trở về thời kỳ thần hồn suy yếu, bắt nó, kềm chế Tất Hư. Cũng đã phá vỡ quan hệ đến mức độ này, còn chơi trò chơi hư tình giả ý gì mà ngươi hỏi ta đáp nữa?”
Kiều Mạnh cười lạnh nói: “Tự cho là mình thông minh.”
Phượng Tam Cát nói: “Chẳng lẽ không phải?”
Kiều Mạnh nói: “Chỉ cần Tất Hư có chấp niệm, bất kể là cái gì, ta cũng sẽ dốc sức hoàn thành.” Bởi vì chỉ có như vậy, Tất Hư mới không còn là Thiên thần cao cao tại thượng, lòng tràn đầy đại ái nữa.