[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 7: Chương 7: Vong quốc chi quân (7)




Dịch: Phong Bụi

“Nếu như ngươi không còn, thiên hạ này còn nghĩa lý gì?”

Thôi Yên tóm lấy Thôi Giảo kéo ra khỏi cửa, Trần Trí im lặng bám theo sau.

Hai người đi trong đêm tối được một đoạn, đến trước cửa tẩm điện, Thôi Yên dừng bước: “Ta còn có việc, ngươi đi ngủ trước đi.”

Trần Trí hỏi thật hàm xúc: “Có thể đổi sang kiểu nói chuyện khác không?”

Thôi Yên khẽ cười một tiếng: “Chờ ta trở về.”

Trần Trí: “…”

Thôi Yên đi một bước, lại quay đầu lại. Ánh lửa mỏng manh từ trong phòng hắt lên gương mặt thanh tú trắng trẻo của hắn, dưới làn mi là đôi mắt sâu thẳm như giếng thu, xanh biếc lại gợn sóng, từng vòng từng vòng sóng vây lấy người khác.

Cổ họng Trần Trí có chút khô khốc, một ngụm nước trước lúc ra khỏi cửa dường như đang sôi ùng ục trong dạ dày.

Thôi Yên cười quyến rũ: “ ‘Thống triệt tâm phi đan’ là do Khương Di tự chủ trương, ta làm sao nỡ dùng. Ban đêm gió lạnh, mau đi ngủ sớm một chút.” Hắn vươn tay, dường như muốn vuốt ve gò má của Trần Trí, bị tránh né cũng không để tâm, vẫn cười tủm tỉm mà đi khỏi.



Cho rằng y không nghe không ra ‘thống triệt tâm phi đan’ này kỳ thật vừa là một loại thủ đoạn vừa ban ân, vừa uy hiếp sao?

Chỉ có điều, sự thay đổi của Thôi Yên sau khi nuốt long khí rất lớn, rất cổ quái, làm người ta nuốt không trôi, xem ra ngụm long khí mà Giai Vô độ cho y này dường như có tác dụng phụ rất kỳ quái, Trần Trí quyết định ngày mai lại đi tìm hắn tính sổ.

Thôi Yên mãi tới rạng sáng mới quay lại.

Trần Trí nằm im trên giường, nghe thấy tiếng hắn bước vào, lại còn giúp mình ghém chăn —— đè chăn thành nếp.

Chờ hắn xoay người đi rồi, Trần Trí nhịn không được mà he hé mắt, nhìn về phía bóng dáng người kia rời đi.

Dường như bắt gặp ánh mắt của y, Thôi Yên lại quay đầu lại nhìn, không chờ phản ứng đã khẽ cười một tiếng rồi đi.

Trần Trí: “…” Hình như bị bệnh thích cười.

Trở về ngồi lên sập, nụ cười của Thôi Yên chợt tắt, nhắm mắt nằm xuống, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại những lời vừa mới bàn bạc cùng Khương Di.

“Thuốc ta đưa cho tiểu thư chỉ có thể kích phát yêu khí tạm thời, sau đó tuyệt đối không gây ra bất cứ mầm họa nào, ta xin lấy tính mạng ra thề! Trái lại long khí của Hoàng đế họ Trần xuất hiện vô cùng kỳ quái, sợ là có trá.”

“Long khí cũng có trá ư?”

“Thế giới rộng lớn như vậy, không gì là không thể xảy ra. Mặc dù là Hoàng đế giả mạo, nhưng đi lại trong hoàng cung nhiều năm, vẫn luôn có cơ hội tiếp xúc với vài món bảo vật hiếm có trên đời. Theo ý của ta, tốt nhất là dùng ‘thống triệt tâm phi đan’, gặp đau đớn tất sẽ nói thật lòng.”

“Ngươi từng nói, chỉ cần làm Hoàng đế, dù chỉ một ngày cũng sẽ hội tụ long khí. Vậy ta sẽ chờ cho long khí của y hội tụ một lần nữa.”

Được Trần Trí cứu giúp lúc lâm nguy, trong lòng Thôi Yên đích thực đã nảy sinh một chút rung động, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Hắn trời sinh tính tình đa nghi lại dễ trở mặt, đương nhiên sẽ không vì một chút cảm kích cỏn con này mà đối xử chân thành với người khác, mọi biểu hiện dịu dàng hiện tại cũng chỉ để đối phương lơ là buông lỏng cảnh giác mà thôi. Đúng như lời Khương Di đã nói, đối với long khí xuất hiện bất thình lình của Trần Trí, trong lòng hắn cũng không khỏi hoài nghi. Đặc biệt là, thứ long khí này có hiệu quả khác xa như trên sách đã viết.

Nhưng, sau khi bị một đao trên đại điện, Trần Trí lại hoàn toàn không sợ hãi, hắn thừa biết nhược điểm của đối phương hoàn toàn không phải là ham sống sợ chết, “thống triệt tâm phi đan” mà Khương Di vẫn tôn sùng này e là hiệu quả có hạn, cho nên hắn phải tìm cách khác.

Rắn đánh bảy tấc, biện pháp tốt nhất để đối phó với một người chính là nhắm vào việc mà y quan tâm nhất. (Bụi: Rắn đánh bảy tấc, bảy tấc là vị trí tim của rắn, đánh vào rắn chắc chắn sẽ chết)

Ngày hôm sau.

Trần Trí lại ngủ nướng cả nửa ngày trời mới thức dậy, Thôi Yên đã sớm rửa mặt xong xuôi, lấy đồ ăn sáng, ngồi sẵn bên bàn chờ y, thấy y đi ra, lâp tức bày ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

Trần Trí nổi da gà khắp toàn thân: “Hôm nay ngươi không có việc gì làm sao?”

Thôi Yên nói: “Có chuyện, nhưng chờ ngươi cùng làm.”

Tay Trần Trí đang cầm bánh bao bỗng khựng lại: “Chờ ta cùng làm?”

Thôi Yên mỉm cười nói: “Ta, nếu đối xử tốt với giang sơn và bách tính, cũng là vì ngươi, tất nhiên cần có ngươi ở bên chứng kiến.”

Trần Trí mừng thầm, trên mặt lại không biểu hiện gì: “Vậy để một lát nữa ta viết chiếu thư nhường ngôi cho ngươi.” Giai Vô cái khác có thể không đáng tin, nhưng một câu “hãy vững tâm” kia, vẫn khá là chuẩn xác. Ý hắn muốn nói với mình, mặc kệ Thôi Yên cười có khiến người kinh hãi đến thế nào, bản thâny phải luôn vững tâm! Vững tâm! Vững tâm!

“Việc này khoan vội,” Thôi Yên so với y còn vững hơn, cười tủm tỉm múc một bát tào phớ cho y, “Đợi sau khi mọi mầm họa đều được giải trừ rồi, bàn tiếp cũng không muộn.”

Sau khi hai người dùng xong bữa sáng, Thôi Yên liền dẫn Trần Trí đến Luận Chính điện.

Trần Trí trước kia cũng thường xuyên đến đây ——đóng dấu lên mấy bản thánh chỉ mà Dương Trọng Cử viết, tuy là người ngoài cũng có thể đảm nhiệm công việc này, nhưng hiệu quả không được tốt được như Trần Trí. Ý đồ của Dương Trọng Cử hết sức đơn giản: Ngươi xem, mấy chuyện xấu ta làm Hoàng đế đều biết cả. Sau này chớ có nói là ta một tay che trời, là Hoàng đế nhìn mà không thấy thôi.

Lúc trước Trần Trí hận muốn nghiến răng. Chỉ vì một cái lý do ấu trĩ như vậy mà bắt y chạy đi chạy lại, làm người ta mệt chết.

Thôi Yên vén rèm lên, Trần Trí nghênh ngang tiến vào bên trong, mọi người trong điện đều ném ánh mắt kinh ngạc qua.

Vài cựu thần triều Trần theo bản năng còn định hành lễ, đứng lên rồi mới nhìn thấy Thôi Yên đi sát theo sau y, bỗng dưng cổ không khỏi căng thẳng, cảm giác như đầu trên cổ mình sắp “không cánh mà bay”.

Trần Trí tỏ ra sợ sệt mà lùi về sau nửa bước: “Hôm trước còn chưa mắng đủ sao.”

Đám lão thần nhân cơ hội ngượng ngùng ngồi xuống.

Thôi Yên lập tức nghiêng đầu nói: “Nếu ngươi không thích, ta liền mời bọn họ đi ra ngoài có được không?”

Đám lão thần lại trở nên căng thẳng.

Trần Trí lắc đầu đáp: “Không được không được. Tuy rằng bọn họ không thích ta, nhưng vẫn có thể giúp ích cho ngươi.”

Thôi Yên mỉm cười nói: “Ngươi đối với ta thật tốt.”

Trần Trí âm thầm giũ da gà rớt đầy đất, cười gượng nói: “Ngươi tốt thì ta mới tốt được.”

Hai người thân mật như chỗ không người dọa cho cả điện ngây người.

Cũng may sau khi ngồi xuống rồi, Thôi Yên liền quay lại thái độ bình thường, yêu cầu từng người bẩm báo theo bộ phận của mình.

Trần Trí trông có vẻ như không hứng thú nhưng kỳ thực lại dỏng tai lên nghe chăm chú, khi nghe tới trong thành có lái buôn lương thực tăng giá, lông mi y có chút run rẩy.

Thôi Yên vẫn quan sát y nãy giờ lập tức nói: “Không phải đã dán cáo thị, yêu cầu bọn họ không được sinh sự sao? Lái buôn nhà nào lại to gan lớn mật đến vậy?”

Người bẩm báo là một vị quân sư làm thủ hạ dưới trướng của hắn, nghe vậy vội đáp: “Có nhà là thương buôn hoàng tộc trước đây, có nhà là cửa hàng do những quý tộc thế gia trong thành tự mở.”

Thôi Yên trầm ngâm không lên tiếng.

Đám cựu thần thấp thỏm lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái, một người trong số đó đứng lên nói: “Thần tự nguyện xin đi thuyết phục các nhà.”

Thôi Yên nhìn Trần Trí: “Bệ hạ thấy sao?”

Không ngờ vẫn gọi “Bệ hạ”?

Những kẻ khác lại bị dọa kinh ngạc thêm lần nữa.

Trần Trí nói: “Thuyết phục rất tốn thời gian. Chi bằng lấy danh nghĩa quan phủ đi đến các nhà trưng thu lương thực, thanh toán thì cứ tạm gác lại.”

Nói thì dễ nghe, đây còn không phải là cướp sao?

Cựu thần tự nguyện xin đi thuyết phục kia vội nói: “Chỉ sợ khiến người chỉ trích.”

Thôi Yên chống lưng cho Trần Trí: “Đã dám gây chuyện, sao phải e ngại chỉ trích.”

Trần Trí khoát tay: “Cứ lấy danh nghĩa quan phủ đi, đám thế gia quý tộc đó nếu dám không phục, cứ tìm ta là được. Ai, chi bằng ta ra một đạo thánh chỉ vậy.” Y quen tay rút ra một sấp thánh chỉ. Dương Trọng Cử có lúc một ngày ra mười đạo thánh chỉ, để cho tiện dứt khoát đều cất trong ngăn tủ.

Đám cựu thần vốn tưởng rằng từ khi quy hàng đến nay, bản thân bọn họ có thể coi là đủ cúc cung tận tụy rồi, hôm nay so với Hoàng đế mới biết, hóa ra họ mới nhỏ bé làm sao.

Thôi Yên thấy Trần Trí lưu loát rành mạch viết xong một đạo thánh chỉ, cười càng thêm ngọt ngào: “Ngươi vì ta như vậy, bảo ta phải báo đáp ngươi thế nào mới được đây?”

Trần Trí nghiêm túc nói lời chính nghĩa: “Làm một Hoàng đế tốt, đối xử tốt với thiên hạ.”

Đám cựu thần nước mắt sắp chảy thành dòng rồi. Đến sớm không bằng đến đúng lúc, chưa bắt gặp thời điểm tốt lúc Hoàng đế bình thường mà!

Lại nghe thêm chút việc vụn vặt, Thôi Yên liền dẫn Trần Trí đi khỏi.

Đi được nửa đường, Trần Trí nói với Thôi Yên: “Ta ra đạo chiếu chỉ này, các thế gia quý tộc trong thành tất nhiên không phục, ngươi lại ban cho chúng chút ân huệ, bọn chúng sẽ ra sức vì ngươi.”

Thôi Yên lạnh nhạt nói: “Thứ hư tình giả ý này, cần để làm gì?”

Trần Trí nói: “Chờ ngươi đăng cơ làm Hoàng đế rồi, dù là giả ý cũng sẽ thành chân tình.”

Thôi Yên cúi đầu nhìn y: “Nếu ta đăng cơ làm Hoàng đế, vậy ngươi thì sao?”

Trần Trí cố nén cơn vui sướng muốn nổ tung não, trầm giọng nói: “Ta đương nhiên sẽ công thành lui thân.”

“Lui về nơi nào?”

“Nếu ngươi tin ta, thì cho ta đi thủ Hoàng lăng, nếu như không tin, một ly rượu độc…”

“Ta sao nỡ giết ngươi được.” Thôi Yên giơ tay, vòng ôm lấy bờ vai y, ôn nhu nhìn y nói, “Thiên hạ thái bình, chỉ là lời hứa của ta dành cho ngươi. Nếu như ngươi không còn, thiên hạ này còn nghĩa lý gì?”

Trần Trí: “…”

Long khí của Hàn Khanh quả thật rất có vấn đề mà!

Vừa vào đêm, Trần Trí đã lôi con rối ra, hối hả chạy lên trời.

Vẫn là ao Tiên Cẩm như cũ.

Vẫn là Giai Vô đang cắm mặt lau sàn như cũ.

“Xùy xùy.”

“Gì đấy?”

Giai Vô vừa nhấc đầu, Trần Trí liền lùi lại —— hai vành mắt đen rõ mồn một phát ra một luồng oán khí chết không nhắm mắt, một đôi tròng mắt đen thẳm, âm u, nhìn kiểu gì cũng như đang tìm kẻ chết thay.

Trần Trí cười gượng: “Ngươi làm việc đi, không quấy rầy nữa.”

“Ào ào”, tiếng nước vang lên.

Một đầu rồng cực lớn từ trong ao ló ra, gác lên cạnh bờ, ánh mắt nửa khép nửa mở nhìn bọn họ.

Giai Vô nói: “Ngươi dám lùi về sau một bước nữa, ta sẽ đóng cửa thả rồng.”

Trần Trí thận trọng quay đầu liếc nhìn con rồng, thấy nó không phản ứng, mới cười gượng nói: “Ta chỉ muốn đến xem xem ngươi sống tốt không.”

“Ngươi thấy sao?”

Không muốn hỏi lắm, nhưng cũng không thể không hỏi: “Mắt ngươi sao lại thế này?”

Giai Vô mạnh miệng: “Là cách trang điểm thống nhất của Hoàng Thiên nha.”

Trần Trí nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì thì ta về trước đây.”

“Chuyện điều tra về Thôi mẫu…”

Trần Trí vội vàng dừng bước.

Giai Vô móc khăn lau bằng một ngón tay, hai mắt nhìn trời.



Trần Trí ngồi lau sàn, Giai Vô đứng bên cạnh thong thả kể: “Năm Thôi Yên lên bảy, Thôi mẫu bị Miêu yêu bắt đi, cha hắn vì bảo trọng danh dự, liền bố cáo là chết bệnh. Nhưng mà, thế gian vốn không có bức tường nào không lọt gió, chẳng bao lâu sau, ngoài kia tin đồn nổi lên khắp nơi, nói là Thôi mẫu bỏ trốn với người khác. Thôi phụ vì muốn san bằng tin đồn nên làm lễ rước vợ bé bên ngoài về. Lúc ấy, Thôi Yên tám tuổi, Thôi Giảo bốn tuổi.”

Trần Trí ngẩng đầu nói: “Thân là Thái thú, cưới thêm vợ bé, cũng không đúng lắm nhỉ?”

Giai Vô nói: “Nếu mà đúng, ngươi cần phải ở đây lau sàn sao?”

Trần Trí hỏi: “Sau lại xảy ra chuyện gì nữa?”

Giai Vô nói: “Nghĩ thôi cũng biết. Sau khi mẹ kế vào cửa, mỗi ngày Thôi Yên đều sống không yên ổn. Vừa khéo sao Thôi mẫu về thăm con bắt gặp được, Thôi mẫu liền cầu xin Miêu yêu đưa Thôi Yên đi.”

Trần Trí: “…”

Giai Vô nhìn y: “Ngươi có gì muốn nói hả?”

Trần Trí nói: “Thôi mẫu hình như có gì đó sai sai.”

Giai Vô gật gật đầu: “Ừ, sau đó chính nàng cũng rất nhanh phát hiện ra. Ban đầu Miêu yêu đối xử với Thôi mẫu không tệ lắm, chỉ là đối với đứa con hàng kèm theo là Thôi Yên này ghét cay ghét đắng. Mãi cho đến một ngày, Thôi mẫu vì bảo vệ Thôi Yên mà đánh Miêu yêu. Từ đó về sau, Miêu yêu càng ngày càng dữ tợn hơn, khi dễ mẹ con họ, không bao lâu sao, Thôi mẫu liền mất.”

Trong đầu Trần Trí nhanh chóng liệt kê ra một chuỗi quan hệ nhân quả:

Thôi phụ không làm càn, thì Thôi mẫu sẽ không đưa Thôi Yên đi.

Thôi Yên mạnh khỏe trưởng thành ở phủ Thái thú, trở thành một vị đế vương dã tâm bừng bừng.

Kết cục mới hoàn mỹ làm sao!



Đều là lỗi của Thôi phụ!

“Ngươi không muốn biết sau vụ “khụ khụ”, Thôi phủ lại xảy ra chuyện gì sao?” Giai Vô hỏi.

Trong lòng Trần Trí có dự cảm không lành, dẫu sao thì, cái vụ “khụ khụ” này của bọn họ rất chi là “khụ khụ”.

Giai Vô nói: “Thôi Yên sau khi trở lại Thôi phủ, đúng lúc khu vực Thái Nguyên gặp phải thiên tai. Thôi phụ bận sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không quản chuyện trong phủ, Thôi Yên bị mẹ kế giày vò hết lần này đến lần khác, còn mời cả đạo sĩ về phủ trừ tà cho Thôi Yên. Một thời gian sau, Thôi Yên lại mất tích. Và sau đây, chính là phần cao trào của toàn bộ câu chuyện, quý vị khán thính giả, xin hãy nín thở ngồi ngay ngắn.”

Trần Trí khoanh chân ngồi ngay ngắn rồi, liền nghe thấy phía sau “ào ào” một trận, Hàn long đang nằm ghé bên cạnh ao ưỡn thẳng dậy, chân trước kéo đến trước ngực, thành thành thật thật ngồi nghiêm chỉnh.

“Đừng có nhìn.” Giai Vô nhỏ tiếng thì thầm, “Cẩn thận vành mắt đen.”

Trần Trí hỏi: “Vành mắt đen của ngươi không biến mất được sao?”

“Ngươi từng gặp chấp niệm có vành mắt đen sao?” Giai Vô bất đắc dĩ nói, “Là vẽ lên đó.”

“… Hàn Khanh vẽ?”

Giai Vô tự hào khoe: “Hắn đích thân chỉ đạo, ta tự mình chấp bút.”

Trần Trí nghĩ một chút liền nói: “Ngươi chẳng qua không muốn hắn chỉ đạo người khác đúng không?” Chẳng trách không yêu cầu y “có nạn cùng chịu”.

Giai Vô hỏi: “Không muốn nghe kết thúc sau cùng sao?”

“… Ngươi nói đi.”

Giai Vô cũng không để người nghe đợi lâu nữa: “Hai năm sau, Thôi Yên quay về, chẳng bao lâu sau, ban ngày ban mặt, mẹ kế liền bỏ trốn cùng với một gã nông dân xấu xí.”

Trần Trí vỗ tay: “Câu truyện này có tên là 《 Sự tích về cái mũ xanh của Thôi Thái thú 》 hả?”

Giai Vô nói: “Cái cần biết ngươi đều đã biết cả rồi, sau đó chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”

“Đợi đã, ta còn muốn biết thêm vài chi tiết nữa. Một là quá khứ của Thôi Giảo. Hai là lai lịch của Khương Di.”

Giai Vô nghĩ một chút nói: “Thôi Giảo? Khi Thôi Thái thú sắp chết, liền giao nàng cho Thôi Yên, Thôi Yên đối xử với nàng không tệ lắm. Khương Di chính là gã đạo sĩ được mẹ kế mời đến giày vò Thôi Yên, sau này không biết sao mà bị Thôi Yên thu phục.”

Trần Trí thấp giọng hỏi: “Ngươi biết rõ đến như vậy, có phải là lại đi…”

Giai Vô liếc mắt nhìn Hàn long.

“Khụ khụ khụ!”

“Khụ khụ!”

“Khụ khụ khụ!”

Hai người ho như thể bệnh đã vào giai đoạn cuối.

Giai Vô dừng lại: “Không có việc gì nữa ngươi có thể trở về.”

“Còn có một chuyện.” Trần Trí đến gần bên tai hắn thì thào, “Long khí dùng hết rồi, có thể thêm một đạo nữa không.”

“… Ngươi cảm thấy ta còn có con mắt thứ ba cho hắn vẽ sao?”

Dường như biết trước hễ hai người này chụm đầu vào bàn chuyện là sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, nên Hàn long vốn vẫn nằm trong ao đột nhiên thấy bất an bơi một vòng, nó gầm khẽ một tiếng cảnh cáo về phía bọn họ.

“Khụ khụ khụ.”

“Khụ khụ khụ khụ khụ.”

“Ngươi xem, hắn như vậy, làm sao mà lấy?”

“Ngươi mau nghĩ cách, nếu không ta sẽ bãi công.”

“Khụ khụ khụ…”

“Khụ khụ!”

“Nếu đã như vậy, cách thì có đấy, nhưng phải dựa vào ngươi.” Giai Vô giao phó trọng trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.