Dịch: Phong Bụi
“Con bắt được sư phụ rồi!”
Trần Trí uyển chuyển bày tỏ Dung Vận cũng không tin coi bói, còn bày ra kinh nghiệm thất bại mình gặp phải ở chân núi Tứ Minh coi như tham khảo.
Đàm Thúc nghe rất nghiêm túc, tổng kết kinh nghiệm từ thất bại, càng tự tin hơn: “Đa tạ Trần tiên hữu chỉ điểm, ta sẽ tính toán chu đáo. Ngày xưa Hồ Việt cũng không tin số mạng, về sau cũng bị ta thuyết phục rồi.”
Trần Trí còn muốn khuyên nữa, liền bị Đàm Thúc dùng ánh mắt ngượng ngùng chớp chớp nhìn chăm chú.
“… Vậy ngươi tiết lộ trước cho ta biết, để chuẩn bị kế hoạch chu đáo?”
Đàm Thúc nói: “Xuất hiện bất ngờ, mới có điều kinh hỷ.”
Trần Trí: “…” Kinh hỷ cùng kinh sợ, chẳng qua chỉ kém nhau một chữ.
Trần Trí trở lại từ biệt viện Lâm gia, tâm sự nặng nề.
Dung Vận ở nhà nhìn gương luyện tập bày vẻ mặt hồi lâu vừa nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của y, lập tức phá hỏng hết công sức, cất bước dài chạy tới ôm eo, vừa giận vừa sợ hỏi: “Sư phụ! Ai khi dễ Người? Ai chọc Người tức giận? Nói cho con, con trả thù cho Người!”
Trần Trí cúi đầu nhìn cái đầu dần dần đã có thể chạm đến cằm mình, hơi quẫy người một cái: “Ngươi buông ta ra trước rồi từ từ nói.”
Dung Vận ngẩng đầu, mặt đầy vẻ sắp khóc: “Sư phụ, Người cho dù tức giận, cũng không thể tức giận trên người con.”
Trần Trí: “?” Kế tiếp sau Đậu Nga, có thể phải xuất hiện một cái Trần Nga.
Dung Vận nói: “Người trước kia đều để cho con ôm.”
Trần Trí rõ ràng cảm nhận được cánh tay bên hông càng ngày càng thô tráng hữu lực, bất đắc dĩ nói: “Khi đó ngươi còn nhỏ, bây giờ trưởng thành rồi.”
Dung Vận nói: “Mấy ngày trước Người còn để cho con ôm! Giờ mới có mấy ngày, con ăn cái gì mà trưởng thành rồi?” Ủy khuất đến mức miệng cũng trề cả ra, cố gắng lộ ra dáng vẻ chưa hết ngây thơ.
Nhưng mà…
Hắn dùng là…
Khuôn mặt của Thôi Yên.
Hiệu quả cũng có chút kinh sợ.
Trần Trí ngẩng đầu lên, hướng về mặt trời phía tây, thở một hơi thật dài.
Dung Vận ôm y tiếp tục hỏi:
“Sư phụ, Người đi Lâm gia làm cái gì?” Dò xét.
“Có phải Lâm Chi Nguyên khiến Người bực mình hay không?” Tức giận.
“Hai người mới vừa gặp mặt không phải còn tay trong tay sao?” Buồn rầu.
“… Sư phụ?” Nghi ngờ.
Chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi, các loại cảm xúc chuyển đổi không chút dấu vết.
Trần Trí bất đắc dĩ nói: “Không có. Ta cùng Lâm huynh nói chuyện hết sức vui vẻ.”
Cụm từ “hết sức vui vẻ” đâm vào tim Dung Vận. Hắn không khỏi nghĩ: Mình cùng sư phụ ở cùng nhau lâu như vậy, sư phụ có vui vẻ không? Cho dù là vui vẻ, lại có hết sức vui vẻ hay không? Càng nghĩ càng trăn trở, kiêng kỵ đối với Lâm Chi Nguyên tăng lên thành căm ghét, bề ngoài thì không để lọt bất cứ điều gì, cười híp mắt nói: “Sư phụ vui vẻ là tốt rồi.”
Trần Trí tuy cảm thấy diễn biến tâm tư hắn khác thường, nhưng mà, diễn biến tâm tư hắn thường xuyên khác thường, cũng không để ở trong lòng.
Đại hội kết thúc, Phòng, Cổ hai đại thế gia rời đi, Hồ gia thuần phục, thành Hàng Châu lại khôi phục yên lặng. Bây giờ nghĩ lại, Phòng gia Kim Lăng chọn ở Hàng Châu để cử hành đại hội, rõ ràng cho thấy thừa dịp Dung gia không người làm chủ, Ngô gia tự lo không xong, Hồ gia độc mộc khó chèo chống, cố ý làm vậy.
Hôm nay mấy nhà phục hồi lại tinh thần, tất nhiên muốn tìm cách trả thù lại.
Ngô gia tích cực nhất, mượn cớ ngắm sen, mời Dung Vận cùng Hồ Niệm Tâm qua phủ tụ họp một chút. Trần Trí tự nhiên đi theo.
Hoa sen nổi danh bởi phẩm chất cao khiết. Không cần biết có thích hay không, nhắm vào điểm này, mấy đại thế gia đều nuôi cả một ao ở nhà. Hoa sen Ngô gia cũng không đẹp hơn so với những nhà khác là bao, chẳng qua là cái ao lớn hơn một chút.
Cũng may Dung Vận cùng Hồ Niệm Tâm không phải thật sự đến xem hoa sen, đứng một lúc ở bên cạnh ao, dùng ánh mắt “thưởng thức” như thật cảm thán mấy câu, liền coi như là hoàn thành nhiệm vụ, dưới sự hướng dẫn của chủ nhân, vui vẻ hài lòng thảo luận việc làm sao đối phó với mấy đại thế gia Kim Lăng.
Người của Ngô gia cùng ngồi ngoại trừ thiếu gia nhị phòng Ngô gia đã từng tới cửa ra, Đại lão gia đại phòng Ngô gia cũng ở đây. Cùng Trần Trí, Dung Vận, Hồ Niệm Tâm năm người ngồi ở trong lương đình, thật là góp bàn mạt chược còn thêm một người xem náo nhiệt.
Ngô thiếu gia mới cầm quyền, nóng lòng thể hiện sự oai phong của gia chủ, phát biểu hết sức sắc bén: “Phòng gia trước đối phó Dung lão đệ cùng Trần sư phụ, sau là tiêu diệt Hàng Châu, bọn ta nếu không phản kích, ngược lại sẽ khiến bọn họ coi thường chúng ta, làm việc càng thêm không cố kỵ gì, hậu hoạn vô cùng.”
Hồ Niệm Tâm cùng Trần Trí đồng thời nhìn về phía Dung Vận, chờ hắn tỏ thái độ.
Dung Vận nhưng lại để ý đến câu “Trần sư phụ” mới vừa rồi kia của hắn, thầm nói: Ta là đồ đệ duy nhất của sư phụ, ngươi gọi sư phụ ở đâu chứ.
Ngô thiếu gia thấy không có ai hưởng ứng, rất là lúng túng. Hắn rất xem thường việc cả nhà Hồ Niệm Tâm thuần phục, cho rằng là bán gia tộc cầu vinh, lại cho là Dung Vận tuổi còn quá nhỏ, chưa đủ chín chắn, liền đem sự chú ý nhắm ngay Trần Trí “thần bí khó lường”, hướng về phía y hỏi: “Trần sư phụ là thế ngoại cao nhân, không biết có cao kiến gì?”
Thế gia tranh chấp, Trần Trí đời trước gặp nhiều cũng thấy chán, không có hứng thú khuấy nước đục, liền nói: “Cao nhân không dám nhận, nhưng ta đích xác là người ngoài, không tiện can thiệp.”
Dung Vận sợ hắn dây dưa sư phụ, cướp lời nói: “Ngô thiếu gia có cao kiến gì?”
Ngô thiếu gia nói: “Cao kiến không có, thiển kiến ngược lại có một cái —— kế ly gián.”
Dung Vận toát ra chút hứng thú: “Ly gián như thế nào?”
Ngô thiếu gia nói: “Lâm gia cùng Phòng gia đều là đại thế gia, từ địa vị đến sản nghiệp, cạnh tranh trên trăm năm. Chúng ta muốn đối phó Phòng gia, hắn không phải là người giúp tốt nhất hay sao?”
Dung Vận nói: “Lâm gia và Phòng gia cùng ở Kim Lăng, giúp nhau canh gác, sợ là sẽ không dễ dàng đồng ý.” Hắn cố ý dùng hai chữ “dễ dàng”, chừa lại đường cho Ngô thiếu gia tiến về phía trước.
Quả nhiên, Ngô thiếu gia ngoan ngoãn nhảy về phía trước: “Sẽ không dễ dàng đồng ý, liền hứa hẹn lợi ích to lớn. Chỉ cần Phòng gia sụp đổ tan rã, những sản nghiệp kia ở Kim Lăng ngoài tầm tay chúng ta, tự nhiên đều là của Lâm gia.”
Trần Trí kinh ngạc. Hắn lại muốn để cho Phòng gia sụp đổ tan rã?
Hồ Niệm Tâm một mực trầm mặc không nhịn được nói: “Phòng gia là một trong những thế gia lớn nhất Kim Lăng, sụp đổ tan rã sợ là không dễ.” Không chỉ là không dễ, hơn nữa còn là không thể. Thế gia Giang Nam có thể có địa vị ngày hôm nay, tuyệt không phải công một nhà. Bất kể nội đấu như thế nào, thời khắc mấu chốt có thể nhất trí đối phó bên ngoài mới khiến người ta kiêng kỵ nhất. Nhưng lời này hắn không có tư cách nói. Từ giây phút Hồ Việt mua hung thủ ám sát Dung Ngọc Thành trở đi, quy củ thế gia Giang Nam cùng hơi thở, liền một cành cũng đã bị phá vỡ.
“Chuyện phụ thuộc vào người làm.” Ngô thiếu gia cười, khóe mắt lộ ra mấy phần độc ác.
Dung Vận nhìn nhìn Trần Trí, lại nhìn nhìn Hồ Niệm Tâm, thấy hai người cũng không nói lời nào, cố ý lộ ra biểu cảm bàng hoàng khi lâm vào tình thế khó xử, đến khi Ngô thiếu gia hết lần này đến lần khác bảo đảm kế này tuyệt đối không có gì sai sót, cho dù không thành cũng không có chút tổn thất, mới nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy thì nghe Ngô huynh.”
Hồ Niệm Tâm khẽ nhếch miệng, đột nhiên nhớ tới tình cảnh vi diệu của Hồ gia, gắng gượng nuốt lời xuống.
Ngô thiếu gia thấy thành công bước ra bước đầu tiên, tâm tình rất tốt: “Thực không dám giấu giếm, thật ra thì ta sở dĩ nắm chắc, hoàn toàn là nhờ vào sự ủng hộ của Lâm huynh.” Vừa nói, liền phái người mời Đàm Thúc đi ra.
Trần Trí nghĩ tới Đàm Thúc gần đây sẽ xuất hiện, không ngờ tới lại là phương thức xuất hiện như vầy.
Người kinh ngạc nhất không ai bằng Hồ Niệm Tâm, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi liếc thấy Dung Vận cùng Trần Trí trấn định tự nhiên, lập tức thu lại biểu cảm, bình tĩnh nhìn Đàm Thúc từ từ đến gần.
Tổng kết bài học thất bại từ ông thầy coi bói núi Tứ Minh, Đàm Thúc không có mặc “chiến y” lòe loẹt mà là cả người trường sam màu xanh nhạt, tay cầm quạt xếp, đầu đội minh châu, một lối ăn mặc phổ thông của thế gia công tử.
Ngoại trừ Dung Vận, những người khác đều nhìn sang.
Dung Vận đang nhìn Trần Trí, thấy y cũng đang “không chớp mắt” nhìn Đàm Thúc, trong lòng tràn đầy ghen tức, thầm nói: Họ Lâm ăn mặc diêm dúa lòe loẹt như vậy, vừa nhìn liền thấy không phải là người tốt lành gì.
Đàm Thúc không biết mình chưa ra sân đã đắc tội Dung Vận gay gắt, còn cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với hắn, lễ phép chu đáo, chào hỏi từng người một.
Ngô thiếu gia cảm giác hết thảy đều đã nằm trong tay mình, chờ Đàm Thúc ngồi xuống, liền không kịp chờ đợi bắt đầu miêu tả đại kế “Lật Phòng”.
Trần Trí hơi cảm thấy vô vị.
Dù sao bất kể là tổ Hàng Châu gồm Dung Vận, Hồ Niệm Tâm, Ngô Đại thiếu gia, hay là đoàn Thiên Mệnh gồm Dung Vận, Hồ Niệm Tâm, Đàm Thúc, Dung Vận đều không thẹn là nòng cốt, không cần lo âu, y liền thừa dịp mọi người bàn luận sôi nổi, mượn cớ rời đi, một mình đi thưởng thức hoa sen.
Nếu đã là tiệc ngắm hoa, dù sao cũng phải có người ngắm hoa có người dự tiệc.
Y ngồi một hồi ở bên cầu, có chút buồn ngủ, liền ngồi hẳn xuống đất, khéo léo từ chối hảo ý mời đi phòng khách của người làm Ngô gia, ngồi lên bồ đoàn được đưa tới, sung sướng tự đắc lim dim.
Lúc Dung Vận tìm tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Hắn lẳng lặng nhìn một hồi, đột nhiên chạy tới, ôm lấy người.
Trần Trí sợ hết hồn, thiếu chút nữa té xuống từ trên cầu, thấy là hắn, thở phào một cái nói: “Thì ra là ngươi.”
Dung Vận nói: “Sư phụ cho là ai? Còn có ai sẽ ôm lấy sư phụ như vậy nữa?”
Trần Trí lắc đầu: “Không có. Yêu tinh quấn người như thế này một tên đã không chịu nổi, nếu là hai tên, ta há chẳng phải là ngay cả hô hấp cũng không thông rồi sao.”
Dung Vận thản nhiên nói: “Sư phụ nói con thì cứ nói đi! Dù sao con vẫn muốn ôm.”
Trần Trí bất đắc dĩ đứng lên, hơi kéo khoảng cách hai người ra: “Ngươi nói xem cái tật xấu này của ngươi dưỡng thành từ lúc nào vậy, đều là người đứng đầu một nhà rồi, còn giống như đứa trẻ chưa trưởng thành. Ngàn vạn lần chớ nói ở trước mặt sư phụ, ngươi vĩnh viễn là đứa trẻ chưa trưởng thành. Bạch nhãn lang nuôi mãi không thuần được, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Dung Vận nói: “Vậy con vĩnh viễn là bảo bối của sư phụ.”
Trần Trí nói: “Ta đã quen cuộc sống giản dị thanh liêm, trong ngực cất bảo bối đi bộ cũng khiếp sợ, ngày mai tốt hơn là tặng bảo bối đi đi thôi.”
Dung Vận giang hai cánh tay lại muốn ôm, Trần Trí trước liền nhảy ra, cười nói: “Ngươi bộ dáng này, cực kỳ giống bạch tuộc.”
Dung Vận liền nhào về phía y.
Trần Trí chạy một đoạn đường, quay đầu nhìn Dung Vận, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này quen mắt vô cùng. Chẳng qua là, người kia là người kia, nhưng cũng không phải là người kia nữa rồi.
Y đứng bất động, bị Dung Vận ôm lấy.
“Con bắt được sư phụ rồi!” Lúc Dung Vận đắc ý, cặp mắt sáng lấp lánh như sao, tựa như làm chói mắt khắp cả bầu trời.
Trần Trí bị chói đau mắt.
“Thì ra hai vị ở chỗ này, làm ta tìm mãi.” Giọng nói thứ ba xen vào, mặc dù tao nhã lễ phép, nhưng rơi vào tai Dung Vận, thật sự càng khiến người ta ghét hơn cả thô lỗ quát mắng.
Hắn buông Trần Trí ra, nghiêng đầu nhìn về phía Đàm Thúc.
Đàm Thúc nước chảy mây trôi chơi cây quạt trong tay, cố gắng lộ ra vẻ tiêu sái: “Dung công tử dường như đối với đề nghị của Ngô công tử không quá hài lòng?”
Dung Vận không lạnh không nóng nói: “Ồ?”
Đàm Thúc nói: “Dung công tử không hài lòng là đúng. Nghe nói Phòng gia trước đây không lâu thu gom mười mỹ nữ tuyệt sắc Giang Nam tặng cho Tây Nam Vương, làm Ngô gia Đại tiểu thư không vui. Kế hoạch này vốn là xuất phát từ tư tâm trả thù của Ngô gia, chúng ta nếu là đồng ý, liền trở thành đao trong tay hắn.”
Dung Vận nói: “Ngươi nếu không đồng ý, vì sao lại tới?”
Đàm Thúc nghiêm mặt nói: “Ta tới đây, là để gặp Dung công tử.”
Dung Vận nói: “Xem ra là cửa Dung gia ta quá nhỏ, mời không nổi Lâm công tử, mới phải làm ngươi chạy đến Ngô gia để gặp ta.”
Trần Trí vốn tưởng rằng Đàm Thúc ít nhiều sẽ lộ ra ngượng ngùng hoặc luống cuống, ai ngờ lại mặt không đổi sắc. Hắn nói: “Đây là cơ duyên vừa khéo. Ta vốn định mời Dung công tử qua phủ tụ họp một chút, lại bị Ngô gia nhanh chân giành trước, nghĩ rằng tương thỉnh không bằng vô tình gặp được, nên mới tới đây.”
Dung Vận nói: “Ngươi vì sao phải gặp ta?”
Đàm Thúc nói: “Bàn về chính sự.”
Dung Vận cau mày: “Bàn về chính sự?”
“Không sai, ” Đàm Thúc hứng thú bừng bừng hỏi, “Dung công tử cho là, ai có thể kết thúc loạn thế?”
Dung Vận cảm thấy người này cực kỳ quái, ai lại cùng một người lần đầu gặp mặt thổ lộ tiếng lòng, tâm sự quốc sự? Nhưng sư phụ không lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại trò chuyện tiếp: “Ờ, dĩ nhiên là Tây Nam Vương.”
Đàm Thúc mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy: “Dung công tử không nói thật rồi. Dung gia nếu muốn ủng hộ Tây Nam Vương, có rất nhiều cơ hội, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”
Dung Vận nói: “Lúc này khác, lúc trước khác.”
” Lúc này như thế nào, lúc trước thì như thế nào?” Cho là gợi được hứng thú nói chuyện của hắn, Đàm Thúc cười rạng rỡ.
Dung Vận nói: “Lúc này ta làm chủ, lúc trước cha ta làm chủ.”
Đàm Thúc: “…” Cũng rất có lý.
Đàm Thúc còn nói: “Trần Hiên Tương mặc dù thừa kế Tây Nam vương vị, nhưng không ôm chí lớn, chênh lệch khá xa với phụ thân hắn, không gánh nổi trách nhiệm to lớn.”
Dung Vận nói: “Như vậy sao…”
Đàm Thúc mong chờ hắn nói ra một cái tên.
“Vậy cũng không có cách.” Dung Vận vừa nói, liền chuẩn bị kéo Trần Trí trở về.
” Chờ… Chờ một chút.” Đàm Thúc ngăn lại đường đi của hắn, trong lòng vô cùng điên: Cái gì gọi là “Vậy cũng không có cách”? Thân là con trai của Thiên đạo, không phải nên oán trời oán đất oán thế đạo, tràn đầy sự tự tin “Không có ta, thiên hạ chính là không giải quyết được” sao? Tại sao không chút chí lớn gì vậy!
Dung Vận không kiên nhẫn nhìn hắn, rất có vẻ chỉ cần hắn nói nhảm thêm câu nữa, mình sẽ lập tức trở mặt.
Đàm Thúc xem hiểu biểu cảm của hắn, nói thẳng vào đề: “Ta muốn noi theo Niệm Tâm huynh, nương nhờ dưới trướng chủ công.” Mặc dù giá trị tự bản thân hắn vẫn chưa hể hiện ra, nhưng, có Lâm gia làm hậu thuẫn, Dung Vận tuyệt đối không có lý do gì khước từ. Dù là không yên tâm về hắn, cũng tuyệt đối sẽ nhận lấy trước, dạy dỗ sau.
Nhưng mà, Dung Vận há là một người có thể đo lường được như vậy? Hắn không chút nghĩ ngợi nói: “Không nhận.”
Đàm Thúc: “…”
Sắc mặt hắn nhợt nhạt đến mức Trần Trí cũng không nhìn nổi, không nhịn được nói: “Hiếm thấy Lâm công tử thái độ chân thành, ngươi suy xét một chút cũng không sao.”
Không sao không sao… Ai nói không sao?
Người còn chưa vào cửa, sư phụ đã nói chuyện với hắn, chờ từng bước vào nhà rồi sẽ còn thế nào?
Nội tâm Dung Vận vắt ra hết đợt ghen tức này đến ghen tức khác, bề ngoài lại không thể không nể mặt mũi Trần Trí: “Nếu sư phụ nói như vậy, ngươi liền dựa theo cách làm của Hồ gia, bỏ Lâm gia cùng vào đi.” Hắn cho là Lâm Chi Nguyên ngu thì ngu, cũng không thể nào ngu đến mức dâng tặng cả gia tộc, dẫu sao Hồ Niệm Tâm là thẹn với hắn, lại có di mệnh của Hồ Việt, không thể không theo, Lâm gia tuyệt không thể nào như vậy. Cho nên, khi hắn nghe thấy Đàm Thúc không chút do dự đồng ý, trấn định trên mặt rốt cuộc sứt mẻ.
Ngô gia hao tổn tâm cơ sắp đặt ra bữa tiệc ngắm sen, cuối cùng không những không mò được lợi ích gì, không những mất một bữa cơm, còn nhiều thêm một hàng xóm cường đại, có thể tưởng tượng được lòng bế tắc đến bực nào.
Để tránh hắn chó cùng đường quay lại cắn, thừa dịp Dung, Hồ, Lâm ba nhà sản nghiệp chưa hoàn toàn thống nhất, hành động trước để khống chế người, Dung Vận lập ra rất nhiều phương án tác chiến phát sau mà tới trước, ai ngờ chẳng cái nào có đất dụng võ.
Thám tử đi thăm dò tình trạng gần đây của Tây Nam Vương rốt cuộc truyền tới tin tức:
Tây Nam Vương đích xác bày tỏ muốn sắc phong Vương phi, nhưng điều kiện là —— nam.
Không cần phải nói, Ngô gia đã đưa ra một Đại tiểu thư cùng Phòng gia đã đưa ra mười mỹ nữ tuyệt sắc lúc này đang đấm ngực dậm chân. Nhưng có tin tức Dung Vận lúc trước lan ra làm nền tảng, bọn họ rất nhanh liền điều chỉnh phương châm tác chiến.
Vốn tưởng rằng Tây Nam Vương muốn mấy nam sủng vui đùa một chút, mấy nhà cũng chuẩn bị đẩy con trai thứ hoặc dòng thứ đi ra, nhưng bây giờ Tây Nam Vương muốn chính thức sắc phong một người đàn ông làm Vương phi, thì tính chất liền hoàn toàn khác nhau. Gia thế địa vị phải tương tự Đại tiểu thư Ngô gia nha.
Dung Vận đã tưởng tượng ra được cảnh tượng đê hèn khi các nhà vì vị trí Vương phi, gạt bỏ da mặt, kính hiến con trai trưởng, chẳng qua là thật sự đến ngày hôm đó, chuyện còn vô sỉ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn.
Phòng gia đưa con trai nhỏ nối dòng ra, Cổ gia đưa ra con trai trưởng tam phòng—— chính là Cổ Nghị ngày đó đi họa thuyền, gặp mặt Dung Vận, Trần Trí một lần, Ngô gia đưa ra… Là con trai trưởng nhị phòng. Bởi vì cùng ở thành Hàng Châu, bọn họ nhận được tin tức của Ngô gia nhiều nhất và cặn kẽ nhất.
Nghe nói ban đầu Ngô thiếu gia là không chịu. Hắn mặc dù là góa vợ, nhưng đã từng lấy vợ, đã sinh con, nếu đến bên người Tây Nam Vương tranh sủng, được hay không được đều là trò cười truyền lưu vạn thế. Nhưng đại phòng Ngô gia biểu hiện rất cường thế, lý do cũng rất hợp lý rằng ——ngươi cũng sinh con trai rồi, có người nối nghiệp rồi, cho dù gả ra ngoài cũng không sợ ngắt hương khói. Hơn nữa, đại phòng Ngô gia cam kết, nếu Tây Nam Vương muốn có con, có thể để cho Ngô gia Đại tiểu thư mang bầu hộ. Hai người là đường huynh muội, huyết mạch tương liên, quá thích hợp. Không biết Ngô thiếu gia nghĩ như thế nào, cuối cùng lại đồng ý, chuẩn bị mấy ngày này liền lên đường đi Quảng Châu.
Đối với việc này, Trần Trí chỉ có thể nói, không phải là người một nhà, thì không vào một cửa.
Ngô thiếu gia rời đi không bao lâu, Hồ Niệm Tâm đột nhiên nhắc tới quan hệ giữa Dung gia và Tây Nam Vương. Hắn nói: “Tây Nam Vương binh cường mã tráng, nắm giữ lưỡng Quảng, là viên đá cản đường chủ công tranh bá thiên hạ. Chúng ta nên sắp đặt thám tử ở bên người hắn mới được.”
Dung Vận nói: “Theo ý kiến của ngươi…”
Hồ Niệm Tâm nói: “Ta đã lựa chọn mười đồng tử tuấn tú, không lâu nữa là có thể huấn luyện thành công, đưa về Quảng Châu.”
Trải qua bi kịch của Tú Ngưng, Trần Trí đối với loại hành động cầu vinh bán con gái, bán con trai, thậm chí bán con cái người khác đi này, rất khinh thường. Nhưng y cũng biết, tranh đoạt thiên hạ vốn là chuyện máu me dầm dề, không có quá nhiều không gian cho sự thuần khiết. Cho nên cũng không phản đối, chẳng qua là lúc đang thảo luận, tự ý ra ngoài ngắm hoa.
Dung gia cũng có ao hoa sen, mặc dù không to như Ngô gia, nhưng hoa đẹp hơn, sắc đỏ hơn.
Trần Trí thưởng thức hoa sen, Dung Vận thưởng thức Trần Trí.
Chờ Trần Trí quay đầu nhìn hắn, mới thu lại biểu cảm đi tới: “Sư phụ yên tâm, đề nghị của hắn con đã bác bỏ rồi.”
Trần Trí kinh ngạc: “Vì sao?”
Dung Vận nói: “Sư phụ không thích.”
Trần Trí đã sớm phát hiện hắn rất coi trọng mình, lại không nghĩ rằng lại quan trọng đến mức có thể làm dao động quyết định, lập tức nghiêm mặt nói: “Ngươi hôm nay bởi vì vi sư không thích, liền bác bỏ đề nghị của Hồ Niệm Tâm. Ngày sau có phải sẽ bởi vì người mình yêu không thích, liền không để ý đến thiên hạ? Từ cổ chí kim, bao nhiêu hôn quân chính là bại bởi cái chữ ‘Thích’ và ‘Không thích’ này đấy.”
Dung Vận nói: “Không nghiêm trọng như vậy. Sư phụ không thích, con liền không làm. Dù sao, trên đời này đường xe chạy ngàn vạn lối, lối này không thông, thì còn những lối khác.”
Trần Trí cũng không phải thật sự muốn khuyên hắn thay đổi chủ ý, chẳng qua là không hy vọng hắn đưa cảm xúc của mình vào chính sự, thấy tự mình nói không thông, liền có chút nhớ nhung Đàm Thúc. Từ sau khi Đàm Thúc gia nhập trận doanh Dung Vận, liền không ngừng ra sức đưa Dung Vận đi lên đạo lý quân vương. Dung Vận bị hắn làm phiền phát sợ, thường thường sẽ đồng ý một ít yêu cầu nhỏ không ảnh hưởng gì nhiều. Chẳng qua là cha Lâm Chi Nguyên —— gia chủ Lâm gia sau khi biết hắn đưa cả gia tộc cho Dung Vận, cả người đều không khỏe. Vốn là tĩnh dưỡng ở Ngũ Long Đàm, sau khi nhận được tin tức, đi suốt đêm đến Hàng Châu, mắng cho Đàm Thúc một trận không ngước đầu lên nổi, rồi lại quỳ từ đường, lại là ăn roi, đến cuối cùng, lại là bản thân ông bị thuyết phục trước.
Nhưng mà Đàm Thúc “bị thương nặng”, không thể làm gì khác hơn là ở nhà tĩnh dưỡng.
Dung Vận thấy y thất thần, hỏi: “Sư phụ đang suy nghĩ gì?”
“Đàm… Hoa quỳnh.” Cũng may Trần Trí đầu lưỡi linh hoạt, kịp thời quẹo cua. (Hoa Quỳnh: Đàm hoa, đồng âm khác chữ với Đàm trong Đàm Thúc)
Dung Vận rất để ý đối với sở thích của sư phụ, lập tức hứng thú bừng bừng hỏi: “Sư phụ thích hoa quỳnh?”
Trần Trí gật đầu. Thật ra thì, y càng thích mình có thể nuôi sống hoa quỳnh của mình —— giống như Đàm Thúc vậy, tốt biết bao. Đáng tiếc không thể nhìn thấy thân phận thật sự.
Dung Vận nhận được sự thừa nhận của Trần Trí cao hứng không thôi, ba ngày liền xây lên một khu vườn chỉ dùng để trồng hoa, chuyển rất nhiều hoa cỏ trân quý tới, gây chú ý nhất dĩ nhiên là hoa quỳnh khổng tước.
Từ khi có hoa quỳnh, số lần Trần Trí ngẩn người ít đi, số lần vào vườn nhiều hơn, vì vậy, Dung Vận cảm thấy chuyện cũng không có tốt đẹp như hắn tưởng tượng. Sư phụ cảm kích ôm một cái tất nhiên không có, hiếu kính sư phụ là chuyện đương nhiên, ngay cả ưu đãi sư phụ cùng hắn xử lý sự vụ cũng không có, mỗi ngày ăn cơm đều phải ba bốn lần mời gọi thúc giục.
Cuộc sống không thể cứ như vậy tiếp được.
Dung Vận quyết định tìm một chuyện dời đi sự chú ý của Trần Trí. Hắn còn chưa xuất thủ, chuyện liền chủ động tìm tới cửa —— thám tử mai phục ở Quảng Châu vẽ phỏng lại một bức tranh mỹ nhân ở trong phòng ngủ của Trần Hiên Tương.
Tranh mỹ nhân không có gì, vấn đề duy nhất là —— người trên tranh là Dung Vận.
Mặc dù thám tử công lực có hạn, chỉ có thể vẽ phỏng ra đường nét đại khái, nhưng thần thái nắm bắt vô cùng chính xác, mỗi một người đã từng nhìn thấy Dung Vận đều sẽ không nhận sai.
Liên tưởng đến sở thích của Trần Hiên Tương, hắn treo một bức họa có Dung Vận “dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành” ở trong phòng thì chẳng có gì lạ, vấn đề là, rốt cuộc là ai vẽ bức họa kia, đồng thời tặng cho Tây Nam Vương.
Bởi vì Trần Trí không thích ra ngoài, Dung Vận vì ở cùng y, cũng cực ít lộ mặt, thỉnh thoảng ra ngoài, cũng là đi bằng xe ngựa, cơ hội người ngoài thấy hắn ít không đáng kể, vì vậy, vẽ bức họa hẳn phải là kẻ gian bên trong.