Lăng Tiếu thấy tránh không thoát công kích linh hồn của Lâm Cửu thầm nghĩ “Đã không tránh khỏi rồi thì ta với ngươi so đấu linh hồn,ta không tin linh hồn ta không đấu lại linh hồn của ngươi,nhưng trước đấy phải làm linh hồn ngươi suy yếu chút đã”(linh hồn nếu thoát khỏi cơ thể đi ra thiên địa càng lâu thì sẽ càng suy yếu)
Lăng Tiếu mang Phi Tốc Hài vào bắt đầu tránh thoát khỏi luồng công kích kia nhằm làm luồng linh hồn kia suy yếu bớt.
Lâm Cửu hiểu lầm Lăng Tiếu sợ hải tiếp tục đều khiển linh hồn công kích Lăng Tiếu một miệng nói”Ha ha ta nói rồi ngươi tránh không thoát đâu.sớm muộn gì ngươi cũng phải chết thôi,có trách thì trách ngươi đối địch với giáo ta ha ha ha ha”
Lăng Tiếu nghe vậy không khỏi mắng to với Lâm Cửu” Cái tên khốn tự sướng này,ngươi làm như ta chết rồi không bằng,mở miệng là cười Ha Ha con mẹ nó lát nữa bị ta đuổi ngược thì khóc nha con”
Lâm Cửu nghe vậy thì cười lạnh quát
“Ha ha ngươi bớt ảo tưởng đi,một linh hồn Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ mà đòi giết ngược lại ta,khà khà ta sợ linh hồn ta mới vô 3 s(giây)thì đã đánh linh hồn ngươi thành tro bụi rồi”
Lăng Tiếu mắng”Đ-t,tự kỷ còn hơn ta nữa không biết TG cho ngươi cái mặt âm hiểm để làm chi a,dứt khoác cho ngươi cái mặt tự kỷ con mẹ nó đi là tốt nhất”
.............................................................
Lại kéo đài thêm 3 phút cuối cùng Lăng Tiếu cũng quyết định linh hồn chiến với Lâm Cửu.
Hắn giả bộ đuối sức tránh né chậm lại.
Lâm Cửu thấy vậy lại cười Ha Ha nói “Ha Ha cuối cùng ngươi cũng không được rồi a,trước khi chết nên nhớ có những người ngươi không nên đụng vào Ha Ha Ha ví dụ như ta “
Vèo linh hồn của Lâm Cửu bay vào trong đỉnh đầu Lăng Tiếu
Bên kia Ngọc Hân và Liễu Huệ không khỏi cả kinh đồng thanh quát “Chồng “
Linh Hồn của Lâm Cửu đi vào trong cơ thể Lăng Tiếu thì nhanh chóng bị đưa tới một chỗ tối đen đây là tâm linh của Lăng Tiếu.
Ở phía trước là một ngọn lửa nhỏ chỉ cần linh hồn của Lâm Cửu dập tắt được ngọn lửa ấy thì Lăng Tiếu sẽ là một cái xác không hồn.
Linh hồn Lâm Cửu lao tới muốn một ngụm nuốt chửng ngọn lửa nhỏ kia ở hắn suy nghĩ linh hồn của một Thoát Phàm sơ kỳ thì không chịu nổi một kích của hắn.
Tới gần ngọn lửa đang định há miệng thôn phệ linh hồn của Lăng Tiếu thì đột nhiên ngọn lửa rực cháy to ra,lao nhanh về phía linh hồn Lâm Cửu ý đồ muốn đốt rụi linh hồn hắn
linh hồn Lâm Cửu thấy vậy thì khinh thường nói “giảy dụa vô ít,một linh hồn Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ mà thôi, chỉ chiệu nổi ta vài chiêu là hung”
Ngọn lửa nghe vậy nói “Con mẹ nó,lát nữa có ngon thì đừng chạy,ta không đánh cho linh hồn ngươi nát ra ta không phải là Lăng Tiếu”
Lâm Cửu hừ một tiếng vung tay nhằm đập tắt ngọn lửa.
Xẹt....... không như ý định của hắn,ngọn lửa tiếp tục lao nhanh về phía hắn không có xíu nào dừng lại.
“Cái gì” Lâm Cửu cả kinh nhanh chóng quyền đấm cước đá nhưng ngọn lửa cùng lắm cũng chỉ lung lây không hề có dấu hiệu dập tắt.
Aaaaaaaaa ngọn lửa cuối cùng cũng dính trên linh hồn Lâm Cửu
Lâm Cửu kinh dị kêu lên “linh hồn Thoát Phàm Cảnh trung kỳ” nói xong hắn cũng biết không ổn vội vàng muốn ly khai tâm linh của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đâu thể để hắn dễ dàng trốn thoát được nhanh chóng đóng tâm linh của mình lại rồi chuyên tâm thiêu cháy linh hồn Lâm Cửu.
Linh hồn của Lâm Cửu bị thiêu cháy gần một nữa mới thoát được ra khỏi cơ thể Lăng Tiếu.
Ra ngoại giới
Lâm Cửu hoàn hồn lại phun một ngụm máu nhìn Lăng Tiếu như nhìn quái vật rồi sau đó nói với 4 vị trưởng lão “hai người trong bốn người các ngươi mau giết hắn,hắn có một môn công pháp tu luyện”
Chưa nói xong
Vì bị thương gần nửa linh hồn nên hắn không thể điều khiển thân thể di chuyển được nữa vì vậy hắn còn chưa nói hết câu đã thấy một phong nhận hướng cổ mình chém tới hắn cố tránh thoát nhưng thân thể không di chuyển được vì thế hắn phải trừng mắt lớn chết.
HCVVCH
Chắc ta không hợp viết lâu rồi mới viết hai tiếng thì mỏi tay quá.