Phi Thăng Tu Chân Quyển

Chương 48: Chương 48: Đoạt Kiếm




Lăng Tiếu cưỡi trên lưng Cẩu Tặc đi vào bên trong cánh cửa,bước qua cánh cửa hắn thấy xung quanh là một tế đàn với rất nhiều văn tự kỳ dị,xung quanh hắn đang đứng rất nhiều tu sĩ cũng như hắn đều là mới bước vào từ cánh cửa kia.

Lăng Tiếu nhìn xung quanh chỗ này,tầm mắt hắn nhìn đến một nơi rồi dừng lại,theo vị trí hắn nhìn sẽ thấy một thanh kiếm đang cắm dưới đất,không riêng gì hắn mà tất cả tu sĩ cũng đều bị thanh kiếm đó hấp dẫn,tại vì nơi đây riêng thanh kiếm đó thì chả còn cái gì cả.

Lăng Tiếu lại chuyển ánh mắt nhìn những văn tự kỳ quái ở dưới chân như có điều hiểu ra quát”Mọi người đừng đụng vào thanh kiếm ấy,nơi đây có thể là nơi phong ấn một vật cực hung nào đấy,dưới chân chúng ta là cái phong ấn ấy và thanh kiếm kia là đồ vật trấn áp,nếu đụng đến thanh kiếm có thể phong ấn sẽ bị buông lõng tạo cơ hội cho vật cực hung kia thoát ra”

Một số tu sĩ đầu óc linh hoạt nghe vậy thì giật mình cảm thấy rất có thể như vậy,nhưng phần lớn tu sĩ còn lại thì xem lời nhắc nhở của Lăng Tiếu như không,một đám ồ ạt tiến lên chụt về phía thanh kiếm tranh đạt,bọn hắn suy nghĩ thanh kiếm đấy là vật duy nhất tồn tại ở đây chắc chắn là có chỗ bất phàm,còn lời nói của Lăng Tiếu thì bọn hắn xem ra Lăng Tiếu là muốn độc chiếm bảo vật nên mới nói vậy.

Oành.......Oành......Bùm bùm....... Tách.....Phách.... Oanh......... Từng tiếng đánh nhau nổ ra,có vài lão quái Tạo Đan Cảnh cũng lên tranh đoạt vì thế tu sĩ Thoát Phàm Cảnh tất cả đều bị đánh thành một mảnh,dù vậy nhưng rất nhiều tu sĩ Thoát Phàm Cảnh vẫn ôm may mắn xông lên muốn cướp được bảo vật.

Lăng Tiếu thấy vậy cũng không nói gì nữa chỉ cảm thấy mấy người kia tất cả đều bị ấm đầu thôi,nghĩ vậy nhưng hắn cũng xông lên tranh đoạt,dù gì sớm muộn thanh kiếm ấy cũng sẽ bị lấy mất ngu gì không lên lấy về cho mình sử dụng.(Mắng họ ấm đầu nhưng mình cũng xông lên đúng là Tiếu rắm thí mà)

Thân ảnh của Lăng Tiếu cứ hiện lên rồi biến mất,mỗi lần như vậy đều tiến gần thanh kiếm kia hơn một bước,hầu như không có mấy tu sĩ biết được hắn đang từng bước tiến gần đến thanh kiếm kia.

Nhưng cũng có một vài tu sĩ tinh ý phát hiện ra Lăng Tiếu vì vậy quát”Tên nhóc kia gần tới được chỗ thanh kiếm rồi mọi người mau bắt hắn lại”

Mấy tu sĩ gần Lăng Tiếu nghe vậy mới để ý đến có một nam hài không biết từ đâu xuất hiện ở gần chỗ mình,bọn họ ngay lập tức dừng chiến đấu của mình,đồng loạt đánh ra linh khí của mình về phía Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu thấy vậy thầm chửi rủa cha mẹ của cái thằng phát hiện ra hắn,ngươi phát hiện ra ta thì cũng im lặng để trong lòng đi,còn quát lên cho mọi người nghe nữa làm chi.

Lăng Tiếu cũng không dừng bước,hắn ngay lập tức sử dụng Phi Loan Bộ biến mất khỏi chỗ đấy.

Oành Rầm rầm.........

Mảnh đất dưới chân nơi Lăng Tiếu vừa mới đứng ngay lập tức đón nhận hơi chục đòn công kích của những tu sĩ kia.

Mấy tu sĩ thấy Lăng Tiếu đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện gần thêm chỗ thanh kiếm kia thì biết hắn có thân pháp quỷ dị vì vậy quát”Mọi người tập trung diệt thằng nhóc kia,thân pháp của hắn rất là quỷ dị cứ để như vậy thanh kiếm sẽ bị hắn lấy mất”

Mấy người khác nghe vậy cũng lập tức bu lại tấn công Lăng Tiếu,Lăng Tiếu không còn cách nào khác hơn là lấy ra Chấn Phàm Khiên và Hàng Yêu Côn ra ngăn địch.

Keng........Oành....... Rầm rầm............

Một trận vây đánh tập thể diễn ra,mới đầu Lăng Tiếu còn chống đỡ được,nhưng khi Tạo Đan Cảnh tham dự thì hắn có dấu hiệu chịu không nổi.

Tuy trận chiến của Lăng Tiếu rất bắt mắt nhưng cũng có vài tu sĩ để ý đến thanh kiếm kia,một tu sĩ thuộc dạng như vậy hô to”Mọi người đừng tay,thanh kiếm bị rút ra rồi”

Lăng Tiếu nghe vậy không lộ vẻ thất vọng gì,hắn lộ một nụ cười âm mưu đã được thực hiện.

Mọi người dừng tay nhìn đến vị trí của thanh kiếm kia,tất cả kinh ngạc

con bà nó ta thấy gì thế này,cả lũ tu sĩ đánh nhau tưng bừng,cuối cùng thanh kiếm lại bị một con báo lông đỏ rút ra.

Con báo ấy không ai khác mà chính là Cẩu Tặc,khi nảy trước khi hành động Lăng Tiếu đã đoán trước tình cảnh mình bị vây đánh,thế nên hắn bảo Cẩu Tặc trước ẩn núp đi đến chỗ thanh kiếm,nếu hắn bị vây đánh thì lao ra cướp đoạt thanh kiếm,và âm mưu của hắn đã được thực hiện đúng như kế hoạch.

Lăng Tiếu nhân cơ hội mọi người thất thần phi thân hướng cửa vào đi ra,hắn đi cũng không ai cản dù gì hắn cũng không có lấy được thanh kiếm.

Đột nhiên một luồng uy áp làm cho người ta sợ hãi từ dưới đất phát ra.

“Graoooooo...............cuối cùng ngày này cũng đến”Một tiếng rống hưng phấn cùng với đấy là một giọng nói khàn khàn như là cái radio bị hư nghe rất chói tai vang lên.

Lăng Tiếu nghe vậy thì biết vật cực hung bị phong ấn ở dưới đất đã thoát ra,hắn biết vật đó là do hắn thả,nhưng hắn vẫn thầm biện minh”Dù ta không lấy thanh kiếm thì nó cũng bị người khác lấy,cái này ta lấy sau này đợi có thực lực rồi lại trấn áp hung vật kia lần nữa là được,ta là người vì đại nghĩa a,làm chuyện gì cũng có lý do của nó”

Hắn nói thì rất có đại nghĩa đấy nhưng sự thật có làm như vậy hay không mới là một chuyện.

Ầm..........ầm...........

Dưới đất bắt đầu có những vết nứt,loáng thoáng từ dưới đất sẽ phát ra một luồng khói màu nâu,cái này có thể là khí tức của hung vật kia.

Những tu sĩ đang ở đây cũng không phải ngu,nghe được âm thanh kia thì bọn hắn cũng biết có vật gì đó sắp thoát khỏi phong ấn mà đi ra,mà hơn 80% thì vật đấy là vật cực hung rồi,cũng không quan tâm gì đến thanh kiếm nữa tất cả tu sĩ ngay lập tức hướng cánh cửa đi ra,ai biết có khi nào vật kia lâu ngày chưa thấy máu ở đây lại nhiều tu sĩ như vậy nó sẵn tay đại khai sát giới thì có mà đi đời nhà ma.

Cẩu Tặc tuy tu vi là Thoát Phàm Cảnh hậu kỳ nhưng tốc độ lại nhanh không kém gì Tạo Đan Cảnh sơ kỳ vì thế nó chạy rất nhanh thuộc vào nhóm tu sĩ chạy thoát đầu tiên.

Lăng Tiếu đợi ở cánh cửa ngay khi Cẩu Tặc đến hắn lập tức thu nó vào trong bảo hạp còn hắn thì phi thân vào cánh cửa.

Rầm rầm tiếng đập phá vẫn tiếp tục vang lên,nhưng mặt đất cũng chỉ cùng lắm là xuất hiện vết nức,mọi người còn lại trong cái tế đàn này thấy thế mới an tâm một chút,lại nhớ đến con báo màu đỏ kia lấy mất thanh kiếm,bọn hắn ngay lập tức hướng cửa ra muốn bắt nó lại để lấy thanh kiếm kia,nhưng khi ra khỏi cái không gian tế đàn này thì hình ảnh của con báo kia chẳng thấy đâu cả.

Lăng Tiếu tất nhiên là chuồn êm rồi,hắn ra khỏi cánh cửa là hắn hướng phía nam đi luôn,hắn ý định là về lại Sư Hoả Thành,dù gì đi lâu quá rồi cũng nên đến lúc kết thúc ân oán ở Sư Hoả Thành.

HCVVCH

Tạm thời nghĩ viết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.