Phi Thăng Tu Chân Quyển

Chương 13: Chương 13: Linh Thú Của Lăng Tiếu




Vào trong kết giới Lăng Tiếu thấy một mảnh hoang tàn với rất nhiều xương cốt, có thể suy đoán ra đây là một di tích của một tông phái nào đó bị diệt môn gây nên, môn phái đấy biết không thể thoát đc vận mệnh nên mở kết giới nhốt địch nhân lại đồng vu qui tận

Lăng Tiếu nhìn phía xa xa có một cái núi lớn thi triển Thanh Linh Nhãn Quyết mới học được thì thấy trên núi đấy có một toà cung điện,hắn không nói một lời hướng phía ấy đi tới

Đang đi được một lát thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng đánh nhau từ một cánh rừng vang lên, hắn hiếu kỳ triển khai thần thức xem xét thì thấy một nhóm đệ tử Hoắc Long Giáo đang vây công một con Báo màu cam giữa trán có một cái sừng màu trắng trông rấy ngầu.

Một tên đệ tử Hoắc Long Giáo Tụ Linh Tầng 9 nói “ các sư đệ con Huyễn Linh Báo này được sắp chịu không nổi rồi chỉ cần giết nó,lấy con nhỏ của nó nạp về Giáo thì sẽ đc trọng thưởng hảy nhanh nhanh giết nó nào”

Lại nói đến con Huyễn Linh Báo đang bị vây công này,nó có tu vi thoát phàm kỳ đấy bình thường những con kiến hôi đang vây công nó chỉ vung bàn tay là chết hết rồi nghẹt ở chỗ nó vừa mới sinh con đang trong thời kỳ suy yếu thì bị một tên đệ tử Hoắc Long Giáo phát hiện, thế là nó bị tình trạng như vầy đây, sở trường của nó là tốc độ nếu nó muốn chạy thì đã chạy đc rồi nhưng mẫu tính không cho nó bỏ lại con vì thế cứ phải triền đấu như vầy đây

Lăng Tiếu nghe tên đệ tử Hoắc Long Giáo kia nói mắt hắn không khỏi loé sáng suy nghĩ” dù gì ta với Hoắc Long Giáo cũng là thù rồi có ăn cắp con báo con thì cũng vẫn chỉ là thù nên cứ ăn cắp đi”

Nghĩ vậy hắn mở thần thức ta thăm dò tìm hang ổ của Huyễn Linh Báo, qua 1 phút cuối cùng hắn cũng tìm ra được địa điểm, hắn ăn một viên Ẩn Khí Đan rồi hướng phương hướng hang của con Huyễn Linh Báo mà đi đến

Tới đúng địa điểm hắn mở Thanh Linh Nhãn ra xem thử con Báo con ở đâu, quả không hổ là một môn thị thuật hắn nhanh chóng đã thấy một con Huyễn Linh Báo nhỏ nhắn cỡ hơn hai bàn tay một xíu màu cam nhạt pha một xíu trắng nhìn rất đẹp mắt giữa tráng cũng có một chiếc sừng nhỏ nhô ra,nó hiện tại đang nằm ngủ trông rất dễ thương

Lăng Tiếu thấy vậy vui mừng chạy tới bế con báo nhỏ lên,con báo con thấy đang ngủ tự nhiên bị người bế không khỏi mở đôi mắt to nhìn lấy hắn

Lăng Tiếu cũng nhìn vào mắt nó,một người một thú ngươi nhìn ta,ta nhìn ngươi trông rất thú vị cũng là Lăng Tiếu phản ứng trước móc ra một viên Tụ Linh Đan đút cho con Báo con ăn.

Huyễn Linh Thú con nuốt viên đan vào bụng thoải mái kêu vài tiếng ưm ử ưm ử lại nhắn mắt lại ngủ tiếp

Lăng Tiếu thấy vậy không khỏi nói thầm “ con này cũng quá dễ dụ đi,chỉ một viên đan dược là nó đã mặc ta làm gì làm rồi, không biết sau này ta nuôi nó có bị trộm chó à lộn trộm báo bắt không nữa”

Nghĩ vậy hắn một bên lẽn ra ngoài tiếp tục chạy hướng cung điện đi tới

Trận chiến kịch liệt giữa đệ tử Hoắc Long Giáo và Huyễn Linh Báo mẹ kết thúc với kết quả là bên đệ tử Hoắc Linh Giáo chết 3 người còn lại tất cả đều bị thương còn Huyễn Linh Báo mẹ thì kết quả là bị làm thịt

Đệ tử Hoắc Minh Giáo hớn hở hướng hang của con Huyễn Linh Báo đi vào,một lát sau vài tiếng thét đầy giận giữ vang ra từ trong đấy vì sao thì ae tự hiểu.

Đó là chút chuyện bên lề.

Lăng Tiếu mặt trắng hình chữ V hai má mũm mĩm,mắt to,mũi cao,miệng vểnh,tóc dài được cột lên,đằng trước để tóc mái trái, ở trong ống áo đang có một con báo nhỏ nằm ngủ trong đó, hắn đang hướng về một ngọn núi xa xa mà đi đến.

Chạy khoảng 2,3 tiếng đã thấy ngọn núi to phía trước đúng lúc này thì hắn thấy ngực mình hơi rát với ngứa ngứa, hắn nhìn xuống thì thấy đầu báo nhỏ đang ngậm vú hắn mà bú.

Hắn cười không ra tiếng nói”này vú ta không có sữa đâu đấy,ngươi mau nhả ra đi ta cho ăn đan giải đói”

Huyễn Linh Báo nghe vậy chớp chớp con mắt như đang suy nghĩ,mút một lúc không thấy có sữa ra mới nhả miệng ra kêu” Ưm ửm ưm ửm” như đang nói ngươi nhanh cho ta ăn đi

Lăng Tiếu lấy một viên Tụ Linh Đan đút cho nó ăn,nó nuốt vào thoả mãng lại chui đầu vào áo hắn ngu

Hắn thấy vậy không khỏi lầm bầm”ta sai lầm rồi hay sao, bắt ngươi về chỉ để ăn đan của ta với ngủ.

Miệng nói cứ nói còn chân thì bước đi lên hướng đỉnh núi đi lên.

HCVVCH

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.