Phi Thăng Tu Chân Quyển

Chương 46: Chương 46: Thạch Hoá Mê Thiên Trận




Một vùng đất hoang vu,nơi đây không có đến một cây cỏ chỉ có những vếch đá cao,ở dưới mặt đất thì ẩm ướt,để ý kỹ thì sẽ thấy dưới đất có nằm lê lết những bộ xương khô,nhìn vào là biết đây không phải vùng đất an toàn rồi.

Ngày thường nơi đây chắc chắn không có người đi vào,nhưng hôm nay lại có một nhóm người ngoại lệ đang ở trong đây.

Một con yêu thú dạng báo màu đỏ chấm trắng,giữa trán có 1 cái sừng màu đen,đuôi nó còn có thêm một lớp vẩy trông rất ngầu.

Trên lưng nó đang ngồi 6 người 1nam 5 nữ,nam thì bộ dạng 12t,mặt sắc xảo hình chữ V,mắt đẹp,mũi cao,miệng hơi vểnh nhìn vào rất là đẹp trai.

5 nữ thì tất cả đều xinh đẹp (tả tốn sức quá cho nên như vầy cho xong)

6 người 1thú không ai khác ngoài nhóm người Lăng Tiếu,bọn hắn đây là một đường hướng bắc,đi mãi mấy tháng rồi lạc đường vào đây luôn,bọn hắn tìm lối ra miết không được nên đành vào bảo hạp tu luyện,bây giờ tu vi ai cũng có tăng tiến,Lăng Tiếu thì bước vào Thoát Phàm Cảnh trung kỳ,Ngọc Hân với Liễu Huệ cũng vậy,còn tứ nữ còn lại thì cũng đã bước vào Thoát Phàm Cảnh,Cẩu Tặc(Huyễn Linh Báo tiến hoá)tu vi cũng đã là Thoát Phàm Cảnh trung kỳ.

Lăng Tiếu đã học được tiểu thành Phi Loan Bộ,thì ra điều kiện để học môn thân pháp này là phải tìm hiểu được pháp tắc.

Lăng Tiếu nhìn phía xa kia nói”Khổ vãi,khi không lại đến nơi quỷ quái như vậy làm gì chứ,con bà nó cũng tại ngươi đấy cẩu tặc,ngươi đi sao mà lại lạc vào cái nơi quỷ quái như thế này chứ,ngươi bị mù à,hay là bị lé con bà nó giờ cũng chỉ biết đi tiếp thôi”

Kếch.........kếch.......Cẩu Tặc cũng không chịu nhận lỗi lên tiếng kháng nghị,ý tứ của nó là ngươi bảo ta đi hướng bắc bây giờ lại nói ta này nọ.

Lăng Tiếu nói”Không đỗ lỗi nữa,bây giờ ngươi chở bọn ta đi vào sâu trong kia đi,xem thử có đường ra không,ở trong này lâu quá rồi nếu không thoát ra được thì sẽ chán chết đấy”

Cẩu Tặc nghe vậy cũng không gầm rì nữa,chở 6 người Lăng Tiếu vào sâu trong mảnh đất này.

.............................

Một ngày sau,hiện tại nhóm người Lăng Tiếu đang đứng trước một tản đá to,chắn hết cả đường đi hai phía cũng là tường đá.

Lăng Tiếu nhìn vậy chửi lên”Con mẹ nó lại đường cụt,sao ở sâu trong này phi hành lại không được thế này,ai lại bố trí một cái cấm chế rộng như vậy chứ,sao tìm được đường ra đây”

Trần Thị Như thấy hắn phát hoả nhẹ nhàn an ủi”Chồng không cần lo,dù sao chúng ta không ăn không uống vài năm liền cũng không chết được,từ từ rồi cũng tìm được đường ra thôi”

Tứ nữ còn lại cũng gật đầu đồng ý.

Không như các nàng,Lăng Tiếu cảm thấy lần này tác giả là muốn cho hắn ngủm củ tỏi để hết truyện đây mà,vì vậy cho nên hắn cấp tốc nhớ lại xem thử có cái mê trận nào giống như hoàn cảnh hiện tại không,ở trong Trận Pháp Huyền Diệu Quyển cũng có khá nhiều loại mê trận này biết đâu tìm ra cách hoá giải,suy nghĩ hồi lâu cuối cùng hắn cũng liên tưởng đến một mê trận thượng cổ có tên”Thạch Hoá Mê Thiên Trận“.

Thạch Hoá Mê Thiên Trận là trận pháp có từ thời thượng cổ,một trận pháp có thể vay khốn Nguyên Anh Cảnh,người vào mê trận này sẽ bị vây khốn đến chết,nó sẽ chẳng bao giờ ngừng vận chuyển trừ khi phá hủy mắt trận của nó.

Có thể nói trận pháp này nếu áp dụng lên người tu sĩ không phải là tông sư trận pháp thì tu sĩ đó rất khó sống ra được khỏi trận pháp này,trừ khi tu sĩ đó tu vi đã là Loãng Anh kỳ.

Lăng Tiếu sau khi biết được mình đang ở Thạch Hoá Mê Thiên Trận thì cũng bình tĩnh lại,hắn suy nghĩ một lát rồi nói với 5 nữ”Hiện giờ chúng ta đang bị vây khốn ở một trận pháp thượng cổ,ta tạm thời chưa có cách hoá giải,giờ chúng ta vào bảo hạp trước,đợi ta tìm được cách hoá giải của trận này rồi chúng ta thoát khỏi đây”

Ngũ nữ cũng biết đó là cách di nhất nên đều gật đầu đồng ý.

Lăng Tiếu sắp xếp đủ cả rồi bắt đầu lấy Trận Pháp Huyền Diệu Quyển ra nghiên cứu,tuy hắn đã có quyển sách này lâu rồi nhưng hắn cũng chỉ đọc sơ qua thôi,hắn chưa bao giờ chính thức để tâm nghiên cứu cả,hôm nay tình thế ép buộc nên hắn mới nhớ đến nó(TG:thật ra là ta bây giờ mới nhớ).

Một đống tư liệu hiện ra trước mắt Lăng Tiếu,hắn nhìn mà muốn nhức đầu,nhưng mà do tình thế ép buộc hắn cắn răng bắt đầu nghiên cứu.

................................

Tu luyện không năm tháng,tuy Lăng Tiếu không tu luyện nhưng cứ coi như hắn tu luyện đi,bây giờ đã là 3 tháng 10 ngày ở ngoài ngoại giới tức là 100 năm ở trong bảo hạp kể từ khi Lăng Tiếu bắt đầu nghiên cứu Trận Pháp Huyền Diệu Quyển.

Cuối cùng hắn cũng đã tìm ra cách phá Thạch Hoá Mê Thiên Trận,hắn cười cười đi tìm 5 nữ chuẩn bị song tu,hắn vì phải nghiên cứu Trận Pháp Huyền Diệu Quyển nên 100 năm nay hắn ít ân ái với các nàng,hôm nay đã tìm hiểu xong rồi thì phải ăn mừng nha.

Hắn tới thì thấy hai nàng Ngọc Hân, Liễu Huệ đã là Thoát Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong,đây cũng tại vì đang ở trong bảo hạp các nàng không tìm hiểu được pháp tắc nếu không thì cũng đã lên hậu kỳ rồi,tam nữ còn lại cũng thuộc tình trạng như vậy,chỉ có Cẩu Tặc không cần tìm hiểu pháp tắc,nên nó đã lên Thoát Phàm Cảnh hậu kỳ.

Cẩu Tặc thấy Lăng Tiếu tới thì đương đương tự đắc toả ra khí tức hậu kỳ muốn Lăng Tiếu run sợ,Lăng Tiếu thấy vậy thì cười khinh miệt dụng ý niệm vào khế ước chủ thứ của hắn với nó.

Cẩu Tặc ngay lập tức dừng động tác bò đến chân Lăng Tiếu cạ cạ đầu như con chó nhỏ.

Các nàng Tiểu Nguyệt thấy vậy thì phì cười,Lăng Tiếu cốc đầu nó một cái nói”Ngươi dám hù dọa chủ nhân hả,ăn bao nhiêu đan dược của ta rồi thì ngoan ngoãn làm thú cưỡi của ta nghe chưa,lần sau mà còn vậy nữa ta đem ngươi đi thiến”

Cẩu Tặc nghe vậy thì vẻ mặt cổ quái,nhưng vẫn gật gật đầu.

Lăng Tiếu cũng không để ý nữa,hắn tới đem quần áo lột ra nói”Các nàng ai trước,hôm nay ta sẽ chơi chết các nàng”

5 nàng cũng một khoảng thời gian rồi thiếu thốn nên ngay lập tức nhào vào hắn,bắt đầu chiến đấu.

Từng tiếng rên la thảm thiết vang lên ở trong bảo hạp,một lần này Lăng Tiếu làm đến các nàng ngất xỉu mới buông tha.

Ra khỏi bảo hạp Lăng Tiếu bắt đầu suy tính vị trí của mắt trận của Thạch Hoá Mê Thiên Trận,suy tính hồi lâu cuối cùng hắn cũng thấy được mắt trận.

Đó là một viên đá màu đỏ lớn nói đúng hơi thì đó là một viên linh thạch to bằng bàn tay.

Lăng Tiếu thấy vậy không khỏi hai mắt loé sáng thì thầm”Mắt trận lại là một viên thượng phẩm linh thạch,trời ơi đây là thứ trợ giúp đề thăng tu vi rất tốt a,tuy hơi tạp một xíu nhưng chỉ cần luyện hoá lâu một xíu là được rồi”

Lăng Tiếu bước đi hướng đến viên thượng phẩm linh thạch,ngủ nữ thì hắn kêu các nàng đứng im,bước chân của hắn có một quy luật nào đó.

Chặn đường ngắn khoảng mấy chục mét mà tới 1 ngày sau hắn mới đi tới được vị trí của viên linh thạch.

Cuối cùng viên linh thạch cũng tới tay,cùng theo đó là những tảng đá chìm xuống đất,một cánh cửa lớn hiện lên.

Lăng Tiếu thấy vậy thì kinh ngạc,thầm nghỉ cái cửa này là sao đây a.

HCVVCH

Nhàm hay không nhàm không nhàm hay nhàm nói một lời,không xem hay xem ù ù ù ù ú u u u ù,nhàm hay không nhàn không nhàm hay nhàm nói một lời thôi,nếu nhàm hảy nói đi đừng ngại gì u ù ú u ù ú u ù u ú ú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.