CHƯƠNG 8
“Câm miệng! Đừng thảo luận việc này ở đây.” Hoa Phi Thất nhảy dựng lên như bị hỏa thiêu, nhanh tay che miệng Mông Nghi, ngăn y tiếp tục phát ngôn. Hắn khẩn trương nhìn chung quanh, xác định bốn bề vắng lặng mới kéo Mông Nghi vào một góc tối hẻo lánh – sài phòng trường kỳ không dùng đến, chốt cửa, thả chó (????)
Trên góc có một cái búa rỉ sét, trần nhà rủ xuống mấy sợi dây thừng. Tốt! (Tư tưởng SM?)
“Nói, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Tuy rằng khả năng hữu dụng không lớn, Hoa Phi Thất vẫn cầm lấy chuôi búa rỉ sét phô trương thanh thế, mô phỏng theo mấy kẻ cho vay nặng lãi, mặt đầy lệ khí (tức giận)
“Tiểu Hoa, hạ búa xuống…”
Hắc tuyến…
“Không được gọi như vậy! Nghe tởm chết được!”
“Vậy gọi ngươi thế nào a?”
“Gọi…” Hoa Phi Thất đột nhiên tỉnh ngộ, “phi” liên tiếp ba tiếng “Phi phi phi, thiếu chút nữa là bị ngươi làm cho hồ đồ. Nói, rốt cuộc là xày ra chuyện gì? Còn có ai?”
“Đêm qua chỉ có một mình ta.” Mông Nghi kiên trì. Hoa Phi Thất hồ nghi nhìn y một cái, cũng không thấy lộ ra sơ sót nào, lẽ nào mình thật sự nghĩ sai rồi? Dù sao đầu óc lúc đó hỗn hỗn độn độn, mắt cũng không mở ra được, nhận nhầm cũng không có gì kì quái.
“Vì cái gì…”
“Ta bị hạ dược.”
Hoa Phi Thất hồi tưởng một phen, đúng rồi, chính mình cũng bị hạ dược. Trước đó có người nhét dược hoàn vào miệng hắn, tám chín phần mười là xuân dược mà mọi người vẫn đồn đại.
Mẹ nó, ta mà biết được ai hạ dược, không thể không thiến hắn!
Hoa Phi Thất tàn bạo tưởng tượng, trong đầu bắt đầu lập ra danh sách tình nghi.
Xa xa một hỗn hài tử đánh cái hắt xì.
“Hảo bằng hữu, chúng ta đều là người thụ hại, không bằng hợp tác bắt lấy ác nhân, giáo huấn hắn một trận cho thỏa mối hận trong lòng, thế nào?” Hoa Phi Thất cà nhắc đi đến, vất vả khoác lên vai Mông Nghi, như thể hai người là bạn tốt. Ai ngờ, Mông Nghi hoàn toàn không biết thức thời.
“Tiểu Hoa, ta muốn thú ngươi.”
Lặng im…
“Mặc kệ nguyên nhân là gì, ta cũng sẽ phụ trách.”
Đổ mồ hôi lạnh…
“Ta, ta rất béo.” Hoa Phi Thất lắp bắp nói ra một lý do.
“Không sao, ta không để ý ngươi béo.”
Hoa Phi Thất nhìn nhìn. Dĩ nhiên y không quan tâm hắn có béo hay không. Bản thân Mông Nghi cao đến hai thước, hình thể so với một con gấu đứng thẳng không sai biệt lắm. Thân thể béo lùn chắc nịch đứng một bên, trái lại có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
“Ta tính cách bất hảo.”
“Ta có thể chịu được.”
“Ta rất cổ quái.”
“Ta có thể thích ứng.”
“Ta là nam, không thể giúp ngươi lưu lại hậu duệ.”
“Ta cũng là nam. Chúng ta có thể thu dưỡng mấy đứa nhỏ.”
“Ta bình thường hay ra ngoài đàm sinh ý.”
“Ta có thể ở nhà giúp ngươi hiếu kính phụ mẫu, ra ngoài giúp ngươi ngủ nghỉ kiêm làm bảo tiêu.”
Mẹ nó, y định làm hảo nam nhân sao?
Hoa Phi Thất suy nghĩ một chút, ngữ khí nặng thêm.
“Ta không thích ngươi.”
“Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng.”
“Ta, ta, ta thích chính là nữ nhân!” Hoa Phi Thất nóng nảy “Ta đã có nữ nhân mình thích!” Hắn không cần cùng đối tượng sau một đêm thành than.
“Là ai?”
“Là, là Tiêu mỹ nhân!” Ngay cả Tiêu mỹ nhân Hoa Phi Thất cũng lôi vào, nói dối càng lúc càng lưu loát: “Ta vốn dĩ muốn thú nàng, thế nhưng gia đình bảo không hợp, ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể ủy khuất nàng làm thiếp. Sở dĩ, ta không đáp ứng ngươi, là vì ta có ý trung nhân! Ta muốn thú nàng!”
Hoa Phi Thất bịa chuyện xong, hai tay làm thành hình chữ thập cầu xin: “Chúng ta xem như chuyện tối hôm qua chưa từng phát sinh có được hay không, ta không muốn nàng biết! Cũng không cần ngươi phụ trách! Ta van ngươi!”
Nói xong, hé hé mắt nhìn về phía Mông Nghi đang ngây ngốc như tượng gỗ.
Y tựa hồ rất uể oải, gương mặt phủ một tầng ảm đạm.
“Nguyên lai…ta cho ngươi phiền phức…”
Đúng đúng đúng, bởi vậy ngươi nhanh đi đi!
“Bất quá, chuyện này không thể cứ thế quên đi. Để chuộc lỗi, ta tình nguyện ở bên cạnh ngươi vi nô vi tỳ (làm osin), thời gian tùy ngươi định đoạt.”
Không phải chứ? Trên đời này có chuyện tốt vậy sao?
Hoa Phi Thất kinh ngạc mở to miệng.
“Hảo!”
Nắm chặt thời cơ là bản chất của thương nhân. Ân Lâm kết thông gia, Hoa gia bị chèn ép. Lúc này có một cao thủ võ lâm là thủ hạ, tìm đâu ra cơ hội tốt hơn nữa chứ!
Hoa Phi Thất không chút do dự đáp ứng.
“Chỉ là sau này ngươi cũng không được nhắc đến chuyện tối qua nữa, cũng không được nhắc đến chuyện muốn thú ta.” Hoa Phi Thất ra điều kiện, Mông Nghi gật đầu đáp ứng.
Hoa Phi Thất trong họa được phúc, hài lòng không thôi, nhưng quên mất một điểm mấu chốt. Cứ thế, chuyện long trời lở đất xảy ra.