Miêu Nghị vô cùng đau khổ, nghe được động tĩnh đại ấn trấn áp sau lưng bị thu hồi, quay người nhìn lại, chỉ thấy Bạch Tử Lương đã đuổi tới cách đó không xa.
Hắn lật tay lấy Huyền Âm Bảo Kính ra, một cỗ khí âm sát hung mãnh phun ra, xuất ra một đòn sau cuối.
Bất quá Huyền Âm Bảo Kính phun ra khí âm sát ở chỗ này tựa hồ bị nhiệt độ khắc chế, uy lực giảm nhiều. Phiên Vân Phúc Vũ Thú há miệng phun ra một làn sương mù đỏ, lập tức triệt tiêu khí âm sát công kích.
Vốn là thân bị thương nặng, lúc này Miêu Nghị lại tiêu hao pháp lực thật nhiều một lần nữa, một chân đứng ở trên đỉnh núi đã lảo đảo muốn ngã, ỷ vào trường kiếm chống đất mới có thể duy trì không ngã. Còn phải miễn cưỡng thi pháp cô lập nhiệt độ gây tổn thương cho mình, toàn thân chịu đựng đau đớn không nhỏ.
Thấy Bạch Tử Lương lại muốn tế xuất đại ấn đập tới, Miêu Nghị phất tay nói:
- Khoan hãy động thủ!
Bạch Tử Lương thấy hắn quần áo lam lũ, tóc dài xốc xếch, máu tươi đầy mặt, một chân chống kiếm dáng vẻ thê thảm, lại còn có thể trấn định như thế, trong lòng bội phục, tạm ngừng công kích cười lạnh hỏi:
- Hiện tại biết sợ rồi sao?
Sợ? Miêu Nghị khinh thường hừ một tiếng, hỏi:
- Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi đuổi ta tới cùng không buông, chẳng lẽ chỉ vì ta phá hủy pháp bảo của ngươi sao?
Người bình thường nào biết lai lịch Luyện Yêu Hồ, đây là chuyện Bạch Tử Lương cho là vô cùng nhục nhã, lại có vẻ thẹn quá hóa giận nói:
- Ngươi chết đến trước mắt còn quan tâm chuyện này ư?
- Chết cũng phải chết cho minh bạch…
Miêu Nghị cười thảm một tiếng.
Nếu đã là một con đường chết, vậy chi bằng hết sức tranh thủ cho bọn Triệu Phi thêm chút thời gian. Có lẽ phần nhân tình này có thể làm cho người may mắn sống tiếp làm chút chuyện gì vì mình, đây chính là kết quả tốt nhất.
Bạch Tử Lương đâu thể nói cho hắn biết Luyện Yêu Hồ là mẫu thân mình cầu khẩn nhiều lần mới xin được, lười nói nhảm, giơ tay lại muốn công kích, Miêu Nghị vội vàng quát lớn:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ta mạo hiểm thoát khỏi đội ngũ, đơn độc dẫn dụ ngươi tới đây?
Bạch Tử Lương chợt dừng tay lại, y cũng đang thắc mắc chuyện này, cũng muốn biết câu trả lời, chẳng lẽ còn có người thích chịu chết, bèn hỏi:
- Tại sao vậy?
- Chúng ta cũng muốn biết tại sao.
Thanh âm của Bát Giới truyền tới, hươu trắng vó vàng chở hai người từ trên không đáp xuống, Bát Giới cười nói với Lam Tố Tố đối diện ngồi sau lưng Bạch Tử Lương:
- Nữ thí chủ, chúng ta lại gặp mặt!
Lam Tố Tố cau mày không nói, Bạch Tử Lương nghiêng đầu trầm giọng nói:
- Không Trí, ngươi đi theo ta không thả, rốt cục muốn như thế nào?
- Bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật!
Bát Giới đáp giúp Không Trí, Không Trí nghe vậy gật đầu.
- Chớ giở trò này với ta!
Bạch Tử Lương hừ mũi khinh thường.
Miêu Nghị tựa hồ thấy được hy vọng, nói với Bát Giới:
- Đại sư nói có lý, người này chém giết quá nặng, nên khuyên nhủ y sớm bỏ xuống đồ đao.
Vừa nói tay hắn vừa chỉ vào Bạch Tử Lương.
Bát Giới gật đầu cười nói:
- Sát nghiệt quá nặng ắt phải có ác căn dụ hoặc người ta, chưa trừ diệt ác căn sợ là đồ đao trong tay y khó có thể để xuống, có phải trên người thí chủ có bảo bối gì làm cho y thèm muốn hay không? Nếu như có, vậy tất là ác căn, không ngại lấy ra giao cho chúng ta, trừ đi ác căn rồi, tự nhiên y sẽ bỏ qua cho ngươi!
Miêu Nghị cơ mặt giật giật, còn tưởng rằng cứu binh tới, không ngờ rằng kẻ này còn vô sỉ hơn, cười lạnh nói:
- Ta giao đồ vật cho các ngươi, sợ là họ Bạch không chịu!
Hai tay của Bát Giới chắp tay chữ thập để xuống, lộ ra nguyên hình, nói thẳng huỵch toẹt:
- Ngươi chỉ cần đáp ứng giao đồ cho chúng ta, đó chính là đồ của chúng ta. Nếu ai dám đoạt cũng đừng trách bần tăng thi triển thủ đoạn Tích Lịch Kim Cương giáng yêu trừ ma!
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Bọn họ không dễ chọc, là người của Vạn Yêu Thiên.
Bát Giới cười ha hả nói:
- Có thể thí chủ còn chưa biết lai lịch của chúng ta, chúng ta tới từ Cực Lạc Thiên, sư phụ ta là Đa Lai sơn Thất Giới Đại sư.
Lại chỉ sang Không Trí:
- Sư tổ y chính là Phật Thánh Tàng Lôi, thử hỏi làm sao chúng ta lại sợ người của Vạn Yêu Thiên!
Không Trí có vẻ không biết nói gì, tên này động một chút là mang bối cảnh ra dọa người, lúc cảm thấy được lập tức mang sư phụ mình ra, lúc không cần tới lại mắng sau lưng là con lừa trọc.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Chỉ cần hai vị Đại sư dẫn ta rời đi, ta sẽ đưa đồ cho các vị.
Bạch Tử Lương lập tức quát lớn:
- Không Trí, chớ có nghe hắn khích bác ly gián. Ta chỉ cần tính mạng của hắn, toàn bộ những vật khác thuộc về các ngươi!
Bát Giới lập tức hỏi:
- Nói thế có thật không?
Bạch Tử Lương sợ bọn họ xuất thủ ngăn cản, y thật sự là coi thường đồ trên người Miêu Nghị, nói chắc chắn:
- Một lời đã định!
Bát Giới gật đầu chắp tay chữ thập nói:
- Sinh tức là tử, tử tức là sinh, không vui không buồn, như mộng như ảo, hết thảy đều là mộng ảo.
Y quay đầu lại nói với Không Trí:
- Không Trí, là chúng ta chấp tướng, lúc nên để xuống sẽ phải để xuống, mới có thể có đại tự tại.
Không Trí im lặng, dù sao đúng cũng là ngươi nói, sai cũng là ngươi nói, cần gì lại kéo ta vào.
Vừa nghe nói ích lợi cho bọn họ, lập tức liền thay đổi bộ mặt khác, Bạch Tử Lương cũng không nhịn được châm chọc nói:
- Không Trí, các ngươi thật đúng là cao tăng đại tự tại!
Chân mày Bát Giới cau lại:
- Ngươi đây là đang ép chúng ta phạm chấp niệm!
Quả nhiên Trở mặt rất nhanh, ngay cả một chút mặt mũi Phật môn cũng không cần, Bạch Tử Lương không biết nói gì, ở đâu ra thứ bại hoại Phật môn này… Y chỉ có thể quay đầu không nói, không chọc nổi.
Miêu Nghị thấy tình thế xấu đi, trầm giọng nói:
- Đại sư, cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ, lòng từ bi của các ngươi đâu?
Bát Giới lạnh nhạt chắp tay chữ thập nói:
- Bình sinh không tu thiện quả, thích nhất giết người phóng hỏa! Cũng không thể trông cậy vào phù đồ, thân bần tăng đã sớm ở địa ngục. Phật viết, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục, A Di Đà Phật!
Đây coi như là trả lời chắc chắn, Bạch Tử Lương và Lam Tố Tố cơ mặt giật giật nhìn về phía Không Trí, dường như đang hỏi, câu ‘ta không vào địa ngục ai vào địa ngục’ ở Phật môn được giải nghĩa như vậy sao?
Không Trí cụp mắt xuống đã sớm thành thói quen, nếu như để ý chính là tự làm khó dễ bản thân mình.
Miêu Nghị giận quá hóa cười, đừng nói chưa từng thấy qua hòa thượng vô sỉ như vậy, ngay cả người vô sỉ như vậy cũng chưa từng thấy qua.
Hắn cố gắng bình phục tâm trạng của mình, không đợi Bạch Tử Lương động thủ, cướp lời nói lần nữa:
- Bạch Tử Lương, có biết lúc trước đang bị đuổi trên đường, vì sao ta cùng Cổ Tam Chính đột nhiên chia ra chạy hai bên trái phải, đợi đến khi ngươi đuổi tới lại nhanh chóng về đội ngũ hay không?
Bạch Tử Lương mới vừa muốn động thủ lại bị tò mò kềm chế dừng tay lại, lạnh lùng nói:
- Tại sao vậy?