Phi Thiên

Chương 1890: Chương 1890: Ai cản ta thì chết! (Hạ)




Số hắn xui, bà nội nó! Vị trí Miêu Nghị đứng không sau không trước, vừa lúc trước sau hai bên toàn là người, hắn bị kẹp trong trăm vạn đại quân. Miêu Nghị có tự tin đến mấy cũng không dám chưa chuẩn bị gì, biết rõ đám người muốn giết mình còn lao ra ngoài lằn ranh bảo vệ theo dòng người được. Lỡ người xung quanh xúm lại đánh hội đồng, hắn không chết mới lạ, Miêu Nghị không có thân kim cương bất hoại.

Miêu Nghị bất đắc dĩ đành ở lại tại chỗ làm nổi bật cho mọi người ngắm, hắn không hề muốn mình đặc biệt như vậy.

Đằng trước có một đám người đang nhìn hắn chằm chằm, người không tham gia sát hạch cũng nhìn hắn lom lom, thật nhiều người.

Trước khi sát hạch Miêu Nghị đã biết bước vào sân thi sẽ là lúc nguy hiểm nhất với mình, nhưng hắn không ngờ đám khốn kiếp kéo bè kéo lũ một đống người chặn hắn lại, thí sinh sát hạch bình thường không có quyền không có thế không có bối cảnh cũng bị kéo nhập bọn.

Phía đối diện không ai đi sát hạch, đều lom lom chờ hắn, có lẽ có người xem náo nhiệt, thật là quá xem trọng Ngưu đại thống lĩnh như hắn rồi!

Miêu Nghị cứ nghĩ mấy ngàn người, cùng lắm hàng vạn người nhằm vào hắn đã là rất ghê gớm, bằng vào thực lực kinh nghiệm dày dạn của mình, hắn tràn đầy tự tin và kinh nghiệm có thể giết ra một con đường trong vòng vây không quá dày đặc. Miêu Nghị không bao giờ ngờ có ngày hắn sẽ đối diện trăm vạn đại quân, phải dùng sức bản thân đối mặt trăm vạn đại quân Thiên Đình!

Đây là biển người! Xông ra ngoài sao? Có thể thoát thân không?

Miêu Nghị đứng yên tại đây không phải sợ chiến, trước lúc sát hạch hắn còn lo chứ bây giờ có lo cũng vô ích. Lúc này trong lòng Miêu Nghị thậm chí không nghĩ về ‘sợ’, hắn đang rối rắm một vấn đề, không suy nghĩ không được.

Đợt trống thứ nhất ngừng, đợt trống thứ hai vang lên kéo suy nghĩ của Miêu Nghị về, hắn chậm rãi quét mắt nhìn biển người.

Miêu Nghị đã suy nghĩ rõ ràng. Muốn trốn? Tốc độ của Hắc Thán khá nhanh nhưng nó không sở trường về bay, không thể mang hắn chạy trốn được, bỏ chạy sẽ bị đuổi theo ngay. Pháp bảo? Pháp bảo của Miêu Nghị không thích hợp quần công càng đừng nói tới nhằm vào trăm vạn người quần công. Huống chi pháp bảo trong tay người ta chưa chắc kém hơn hắn, cũng nhiều pháp bảo hơn hắn. Dù sao nhiều tử đệ quyền quý như vậy không thể nào không có chút hàng, đấu pháp bảo là Miêu Nghị tự sát.

Không thể rút ra sát hạch, không chạy thoát được, còn muốn lẩn tránh pháp bảo quy mô lớn công kích thì cách duy nhất là tấn công, lao vào đám đông, nương theo ảnh hưởng quá đông người khiến những người có pháp bảo không tiện thi triển, đây là con đường duy nhất.

Miêu Nghị thầm nghĩ:

- Thu tỷ nhi, các người hãy sống sót thật tốt!

Miêu Nghị đã quyết định, ý chí dần kiên quyết ánh lên trong mắt hắn, đợt trống thứ hai cũng ngừng.

Mọi người cùng nhìn Miêu Nghị chằm chằm, nghi ngờ phải chăng hắn không dám ra ngoài, nhưng dù không ra ngoài thì chỉ có đường chết.

Cao Quan không tán dóc với Đằng Phi nửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Miêu Nghị, Đằng Phi cũng đang nhìn.

Trong trăm vạn đại quân có nhiều ánh mắt giễu cợt nhìn Miêu Nghị, xem phản ứng của hắn.

Truy Viễn đứng trên trống nhìn Miêu Nghị, vung tay lên.

Thùng thùng thùng!

Đợt trống thứ ba vang lên.

Miêu Nghị từ từ thở hắt ra, giang hai tay. Chiến giáp trên người Miêu Nghị hóa thành khói tím bị thu vào trữ vật giới chỉ, chiến giáp Hồng Tinh rơi vào tay, đì đùng trùm lên toàn thân hắn, chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao!

Giáp đỏ khoác lên người, ánh mắt Miêu Nghị bình tĩnh nhìn trăm vạn đại quân trước mặt, tay phải mạnh mẽ chộp hư không. Nghịch Lân thương nằm trong tay Miêu Nghị, hắn chỉ xéo xuống dưới.

- Grào grao!

Tiếng rồng ngâm văng vẳng trong u minh, khí thế của Miêu Nghị thay đổi, trở nên túc sát.

Miêu Nghị vung tay trái lên, Hắc Thán bay ra khỏi túi thú.

Hắc Thán chưa biết xảy ra chuyện gì, nó quẫy đuôi nhìn quanh quất.

Đằng Phi quan sát, lạnh nhạt nói:

- Con linh thú này hơi giống loại Ly Long.

Cao Quan không tỏ ý kiến, không lên tiếng, vẫn nhìn chăm chăm từng hành động của Miêu Nghị.

Tay trái Miêu Nghị chỉ vào Hắc Thán, vòng tinh cương trên cổ nó tỏa bảo quang màu vàng, răng rắc hòa thành dòng chảy sắt thép màu đỏ trùm lên toàn thân nó, giây lát tựa như tọa kỵ yêu ma xuất hiện.

Miêu Nghị tay phải cầm thương, tay trái chỉ vào Hắc Thán, trầm giọng nói:

- Phía trước toàn là kẻ địch, có dám cùng ta đi quyết tử chiến không?

Hắc Thán quẫy đuôi lập tức yên lặng lại, đôi mắt sư tử đỏ máu nhìn chằm chằm đại quân đằng trước, sau đó có vẻ táo bạo cục súc, người đong đưa.

Hắc Thán ngửa đầu hú dài:

- Grào!

Thanh âm chấn trời sao, Hắc Thán quay đầu nhìn Miêu Nghị.

Miêu Nghị thấy trong mắt Hắc Thán lóe tia thúc giục, hắn lắc người đáp xuống lưng nó.

Hắc Thán chở Miêu Nghị nháy mắt như mũi tên rời dây cung xông ra ngoài, không quẹo đi đâu, đụng vào Chấn Thiên cổ liên tục gõ vang.

Miêu Nghị nói đều là kẻ thù nên Hắc Thán không khách sáo.

Miêu Nghị không ngờ Hắc Thán sẽ thô lỗ như vậy, nhưng trong tình cảnh này hắn dày dạn kinh nghiệm sa trường biết cái gì là một hơi làm tới cùng không thể khựng lại. Miêu Nghị không ngăn cản, ném thương ra tăng thanh thế.

Tiếng rồng ngâm vang vọng.

Ầm!

Chân Thiên cổ bị đụng vỡ mấy mảnh, người đánh trống hoảng hốt nhảy tránh đi. Hắc Thán xông ra ngoài trong các mảnh vụn trống, khí thế như hồng.

Truy Viễn đứng trên trống không ngờ xảy ra cảnh đó, kinh ngạc quát to:

- To gan!

Đột nhiên bên tai có giọng Cao Quan lạnh nhạt nói:

- Nhường hắn đi!

Truy Viễn ngoái đầu nhìn, thấy Cao Quan giơ tay ngăn gã không được làm gì.

Cảnh tượng kiêu ngạo đột ngột diễn ra khiến đám người giật mình. Trăm vạn đại quân ngưng tụ khí thế bị đè xuống ba phần.

Miêu Nghị ngừng tọa kỵ, một mình giằng co với trăm vạn đại quân, giơ thương chỉ, kèm theo khí thế đập tan Chấn Thiên cổ của Thiên Đình chấn nhiếp toàn trường:

- Tránh ra, ai chắn ta thì chết!

Mọi người tĩnh lặng, dư âm Chấn Thiên cổ nổ tung còn văng vẳng.

Người gõ trống trước mười một Chấn Thiên cổ khác bị biến cố đột ngột làm khựng lại, khi phát hiện không đúng tính gõ tiếp thì Truy Viễn đã phất tay ngăn lại. Nếu không ngăn chặn thì ngươi gõ, ta gõ, tiếng trống sẽ hỗn loạn còn ra thể thống gì. Huống chi tất cả thí sinh đều ra ngoài rồi, có gõ hay không chẳng còn quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.