Đem mâm ngọc đặt lên Quan
Tinh đài, Miêu Nghị phất phơ phi thân rơi xuống, lại dặn dò Thiên nhi và Tuyết nhi một câu như thường lệ, sau đó mới trở về tĩnh thất tiếp tục
tu luyện.
Trừ một ít chuyện quan trọng, Miêu Nghị giao những chuyện thông thường
cho Diêm Tu xử lý, dặn mọi người có chuyện gì cứ báo cáo cho lão, cho
lão quyền lợi rất lớn, khiến cho lão cơ hồ trở thành quản gia Đông Lai
động.
Chuyện này đối với Diêm Tu đã từng bị người coi rẻ ở Phù Quang động, thật là đãi ngộ khác nhau như trời vực.
Mà toàn bộ người của Đông Lai động đều biết động chủ đang bế quan tu
luyện, không dễ gì ra Đông Lai đại điện. Cho nên nếu không phải có
chuyện gì quan trọng, cũng không ai quấy rầy hắn.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần không có người cố ý tới quấy rối Đông Lai động, cũng sẽ không có chuyện gì.
Trên thực tế mọi người cũng đều đang tu luyện, không có tu sĩ nào rỗi
rảnh đi dạo khắp nơi ung dung nhàn nhã như người không có chuyện gì. Nếu có chuyện như vậy, cũng không cần giao Đông Lai thành cho người phàm xử lý.
Trừ một ít công tác trực không tránh khỏi nhất định phải làm, tỷ dụ như
trông chừng sơn môn hoặc đi ra dò xét dò xét tin tức các loại, toàn bộ
Đông Lai động cơ hồ không thấy được bóng tu sĩ nào. Ngược lại thỉnh
thoảng có thể thấy thị nữ du sơn ngoạn thủy, hoặc quét dọn vệ sinh ở bên ngoài các phủ đệ.
Thiên nhi và Tuyết nhi được Diêm Tu truyền pháp cũng tiến vào giai đoạn
bước được nửa bước ban đầu, rất ít khi thấy hai người lộ diện.
Cuộc sống của tu sĩ trên căn bản chính là như vậy, đối với phàm nhân mà nói rất khô khan vô vị.
Hắc Thán vẫn như trước, hơn phân nửa thời gian canh giữ ở cửa Miêu Nghị, nằm vung vẩy đuôi, mắt lim dim, không cần ai quản. Lúc đói bụng nó tự
chạy ra hồ nước tìm tôm cá ăn, sau khi ăn no lại tiếp tục trở về chỗ
ngủ, thật sự rất lười hoạt động, cuộc sống chẳng khác nào heo.
Hai nha đầu và Hắc Thán cũng đã quen thuộc, thừa dịp Miêu Nghị không có ở đây, hai nàng tới bên người Hắc Thán trêu chọc đùa giỡn với nó, giúp nó tỉa lông bờm. Hắc Thán khịt mũi đáp lại, lim dim mắt hưởng thụ.
Cuộc sống như vậy lặp đi lặp lại mỗi ngày, từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, Miêu Nghị bế quan tu luyện mơ hồ cảm
thấy trứng Minh Đường Lang bên trong mã giáp sát người tựa hồ có biến
hóa dị thường.
Trứng Minh Đường Lang tán phát khí tức âm trầm không hề bức người nữa,
Miêu Nghị có thể cảm giác được cỗ khí tức âm trầm kia không còn khuếch
tán hướng ra phía ngoài, mà là đang dần dần nội liễm.
Biến hóa này phù hợp với lời lão Bạch đã nói, làm cho Miêu Nghị mừng rỡ
không dứt, muốn thi pháp theo dõi tình hình bên trong trứng Minh Đường
Lang. Thế nhưng pháp lực tra xét của hắn không cách nào đột phá hai giới âm dương, cũng chính là vỏ trứng Minh Đường Lang, chỉ có thể từ bỏ ý
định, từ từ chờ đợi.
Chín chín tám mươi mốt ngày sau, tựa hồ khí tức âm trầm bên trong trứng
Minh Đường Lang đã hoàn toàn thu liễm, ngay cả Miêu Nghị cất giữ sát
người cũng không cảm giác được chút nào.
Thay vào đó là bên trong trứng Minh Đường Lang tựa hồ có tình cảm khó
hiểu muốn câu thông với Miêu Nghị. Không phải là một, mà là một trăm,
bất quá tình cảm ấy có vẻ rất hỗn loạn, làm cho Miêu Nghị cũng không
hiểu được thế nào.
Nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm cho Miêu Nghị mừng rỡ như điên, nếu như hắn
đoán không sai, thứ thai nghén trong trứng Minh Đường Lang tựa hồ đã
thành hình, chỉ đợi phá vỏ sống lại.
Dựa theo lời lão Bạch dặn dò, bắt đầu từ hôm nay hắn cũng không cần cắt
thịt đổ máu nữa, cũng không cần ôm ấp sát người nữa, mà phải phơi ra
ngoài cả ngày. Bất kể trời mưa trời nắng hay nhật nguyệt tinh thần cũng
phải để nó lộ thiên ngoài trời, cảm thụ thế giới này.
- Thiên nhi, Tuyết nhi, bắt đầu từ hôm nay vất vả cho hai người các
ngươi, các ngươi phải thay phiên bảo vệ cả ngày, ngàn lần vạn không nên
để cho chim tha đi mất, có chuyện gì lập tức cho ta biết!
Trên Quan Tinh đài, Miêu Nghị trịnh trọng dặn dò hai nha đầu.
Bởi vì lúc này trứng Minh Đường Lang là yếu ớt nhất, cũng là nguy hiểm
nhất. Thời điểm trước kia, trên người chúng tán phát khí tức âm hàn có
thể làm cho những phi cầm tẩu thú kia không dám làm bậy, nhưng bây giờ
lại không được, nói không chừng một con chim sẻ cũng có thể mổ tha đi.
Đương nhiên là hai tên nha đầu không dám sơ suất.
Sau khi giao thứ này cho hai tên thị nữ coi sóc, Miêu Nghị cũng không
cần mỗi ngày đi ra hai lần mang ra cất vào trứng Minh Đường Lang nữa, có thể bế quan tu luyện cả ngày.
Lúc này hắn đã luyện hóa toàn bộ hai viên Nguyện Lực Châu chỉ còn một
nửa lấy được của Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành, hai viên này coi như
tương đương một viên hoàn chỉnh, mất của Miêu Nghị gần ba tháng.
Lúc viên Nguyện Lực Châu lấy được từ Hoàng Bảo Trưởng kia cũng luyện hóa được gần một nửa, Thiên nhi chạy tới cửa thạch thất kêu gọi:
- Động chủ, không biết thứ trên Quan Tinh đài xảy ra chuyện gì, có động tĩnh khác thường, ngài mau tới xem thử!
Miêu Nghị nhanh chóng thu công, phun Nguyện Lực Châu ra thu hồi, nhanh chóng đi ra Quan Tinh đài bên ngoài.
Tuyết nhi đang lộ vẻ tò mò muốn tra xét đồ trong mâm ngọc, sau khi thấy Miêu Nghị tới vội vàng đứng lên.
Miêu Nghị nhìn kỹ, phát hiện tóc cắm trên trứng Minh Đường Lang tựa hồ ngắn đi không ít.
Chuyện này phù hợp với tình huống mà lão Bạch đã nói, Miêu Nghị lập tức
thi pháp lắng nghe động tĩnh, mơ hồ nghe được bên trong trứng Minh Đường Lang có một tràng tiếng kêu rào rào, nếu như không thi pháp thật sự khó lòng nghe được.
Đã được lão Bạch nhắc nhở trước, Miêu Nghị đã hiểu xảy ra chuyện gì, hẳn là bọn ‘tiểu tử’ trong trứng Minh Đường Lang đang ăn tóc của hắn cắm
vào trong. Đến khi từ từ ăn hết số tóc này, nếu như lời lão Bạch nói
không sai, bọn ‘tiểu tử’ bên trong sẽ sắp sửa thấy được ánh mặt trời.
- Không sao cả, nếu có tình huống khác lại thông báo cho ta.
Miêu Nghị cười xoay người bay khỏi Quan Tinh đài, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hai thị nữ lướt nhanh vào trong nhà, tiếp tục tu luyện.
Nửa tháng sau, Miêu Nghị hoàn toàn luyện hóa nửa viên Nguyện Lực Châu
còn lại, lẳng lặng ngồi ngay ngắn hai ngày, mắt đang nhắm đột nhiên khẽ
nhúc nhích.
Pháp nguyên trong cơ thể hắn thật lâu không thấy tăng trưởng chút nào
đột nhiên trở nên lớn hơn một chút, dường như pháp nguyên hỗn độn mịt mờ màu xám xịt cũng trở nên sáng lên một chút. Năng lực điều khiển pháp
lực quanh thân dường như cũng gia tăng lên tầng cao khác trong nháy mắt, trong khoảnh khắc này làm cho Miêu Nghị đột nhiên có cảm giác hết sức
hùng mạnh.
Hai mắt Miêu Nghị đột ngột mở ra, hai tay đặt trên đầu gối lật lại ngửa
lên trên, hồ nước phía trước nhất thời bay lên một quả thủy cầu, bay vù
đến trước mặt hắn.
Thủy cầu ở trước mắt hắn nhanh chóng trở nên bằng phẳng giống như một
mặt gương, chỉ thấy bóng Miêu Nghị như ẩn như hiện trong thủy kính, nơi
Mi Tâm nở rộ ảo ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở hai cánh.
Rốt cục tu vi hắn đã đột phá đến Bạch Liên nhị phẩm!