Phi Thiên

Chương 1510: Chương 1510: Ba chuyện nhỏ. (Hạ)




Ngọc Hư chân nhân cười khổ nói:

- Đây là phần của ngươi, ngươi lấy cũng là thuận lý thành chương. Chúng ta không bị ảnh hưởng gì. Ngược lại Chính Khí môn chúng ta làm cho Cư sĩ chịu thiệt rất nhiều. Những chuyện khác chúng ta không giúp được gì. Lại nói, kinh doanh tạp hóa phô này cũng là bởi vì muốn kiếm chút tiền lợi. Thế nhưng chúng ta tuyệt đối không ngờ dùng phương thức kinh doanh mới mẻ chưa từng có trong giới tu hành kia lại khiến cho người ta đỏ mắt. Đây gọi là thất phu vô tội hoài bích có tội.

- Lời nói cảm tạ ta không nói nhiều.

Miêu Nghị chắp tay tạ ơn đối phương rồi lại nói:

- Về sau ta muốn tiến lên quả thực cũng cần những tài nguyên tu luyện hiện tại. Vậy ta không khách khí nữa. Chân nhân, còn một vạn tám ngàn ức còn lại, cho ta một vạn khỏa Tiên Nguyên đan, lại đưa ta tám ngàn ức Hồng tinh.

- Được.

Ngọc Hư chân nhân gật đầu:

- Nhưng mà hiện tại còn không được, chỉ sợ phải đợi một ít thời gian thì những thứ này mới tới được.

- Được. Ta có việc đi trước một bước. Khi nào đồ tới chân nhân thông báo cho ta một tiếng là được.

- Chuyện này Cư sĩ yên tâm.

- Còn có chuyện nữa. Người nào nuốt cổ phần tạp hóa phô, xin chân nhân sau đó đưa lên một phần danh sách cho ta.

Ngọc Hư chân nhân cả kinh:

- Cư sĩ, ngàn vạn lần không nên lỗ mãng. Những người kia ngươi không trêu nổi đâu.

Miêu Nghị cười nói:

- Chân nhân nghĩ nhiều rồi. Ta còn chưa muốn tìm tới cái chết. Chỉ là làm như vậy là có dụng ý khác mà thôi.

Trong lòng hắn lại thầm bổ sung một câu, ai nuốt đồ của lão tử sớm muộn lão tử sẽ khiến cho bọn chúng nhổ ra cả vốn lẫn lời. Chỉ cần lão tử không chết, cứ chờ cho lão tử xem.

Sau khi bàn giao một ít chuyện, Miêu Nghị không dám dừng lại nơi này quá nhiều. Hắn rời Chính Khí tạp hóa phô, đi thẳng tới phía Đông thành.

Trên đường, Quần anh hội không ngờ lại phái nhiều người đi theo sau lưng hắn. Có thể nói là theo dõi hắn, không chút kiêng nể gì.

Dù sao bọn họ cũng không dám động thủ ở chỗ này. Miêu Nghị cũng không sợ bọn họ. Hắn chỉ sợ bên Hoàng Phủ Quân Nhu kia sẽ mời vương bát đản Hạ Hầu Long Thành kia xuống tay. Cho nên hắn nhanh chóng trốn sang địa bàn đối thủ một mất một còn của Hạ Hầu Long Thành, tới phủ thống lĩnh khu Đông thành, cầu kiến Khấu Văn Lam.

Chỉ chốc lát, sau khi thủ vệ thông báo xong đã thả hắn vào. Người Quần Anh hội dừng lại bên ngoài phủ thống lĩnh rồi nhìn nhau, không dám xông vào. Trong đó lại có người xuất ra tinh linh, nhanh chóng liên lạc với bên Hoàng Phủ Quân Nhu.

Miêu Nghị được người dẫn tới đại sảnh, đợi một lát, Khấu Văn Lam chậm rãi đi tới, cười ha hả nói:

- Ngưu huynh quả thực là khách hiếm tới.

Miêu Nghị nhanh chóng đứng lên hành lễ:

- Bái kiến thống lĩnh.

Khấu Văn Lam vươn tay mời Miêu Nghị ngồi rồi dùng trà. Mà chính bản thân hắn thì thuận tay lấy ra một cái khăn tay che miệng cười nói:

- Nghe nói người Quần anh hội rất cảm thấy hứng thú với Ngưu huynh, không biết lúc này Ngưu Huynh tới chơi có gì chỉ giáo?

Miêu Nghị nhìn thấy vẻ thâm ý trong mắt đối phương. Hắn cảm thấy đối phương có lẽ đã đoán ra được một chút ý đồ của mình khi tới đây. Trong lòng hắn thầm rùng mình, người này so với Hạ Hầu Long Thành còn tinh tường hơn nhiều.

- Tin tức của Thống lĩnh đại nhân quả nhiên linh thông. Chỉ giáo thì không dám nhận.

Miêu Nghị cũng không cần che che giấu giấu, hắn đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Chắc hẳn Thống lĩnh đại nhân đã biết rõ người Quần Anh hội vì sao lại đuổi theo tại hạ không thả chứ? Quần Anh hội vì hai thành cổ phần trong tay tại hạ mà hùng hổ dọa người. Thực sự là khinh người quá đáng. Tại hạ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Nguyện cầm hai thành cổ phần trong tay hiến cho Thống lĩnh đại nhân.

Trong mắt Khấu Văn Lam hiện lên quang mang.

Loại người xuất thân như hắn bình thường sẽ không chú ý loại chuyện như sinh ý này. Phản ứng trì độn, không thể so sánh với Hoàng Phủ Quân Nhu sớm quen buôn bán, nhìn thấy cơ hội phát tài từ rất sớm cho nên đã nhúng tay vào trước. Ngay cả Hạ Hầu Long Thành ngu xuẩn trong mắt hắn cũng muốn lấy hai thành cổ phần kia tới tay.

Một tiệp tạp hóa không quá nổi bật trước kia, sau khi khuếch trương, rất nhanh đã quật khởi khiến cho rất nhiều người, nhiều thế lực ngấp nghé. Sau khi chú ý những người kia lại cả kinh phát hiện ra phương thức kinh doanh này quả thực là làm sinh ý cho cả giới tu hành. Tu sĩ trong thiên hạ sợ rằng sau này đều có quan hệ với tiệm tạp hóa này. Lợi ích có thể sinh ra như thế nào không cần phải nói.

Càng là người quyền cao chức trọng thì chi tiêu càng lớn, người nuôi dưỡng phía dưới cũng nhiều. Khấu gia cũng không phải là ngoại lệ, hai thành cổ phần tiệm tạp hóa có bao nhiêu sức nặng chứ? Không nhẹ.

Khấu Văn Lam chậm rãi buông khăn tay ra, cười nói:

- Trong thiên hạ sợ rằng không có thứ gì miễn phí, có điều kiện gì cứ nói thẳng ra đi.

Nói chuyện với loại người như Khấu Văn Lam không cần phải vòng vo, Miêu Nghị nói thẳng:

- Tại hạ chỉ muốn thống lĩnh đại nhân giúp tại hạ ba chuyện nhỏ.

- Chuyện nhỏ?

Khấu Văn Lam nhíu mày, cúi đầu rồi nói:

- Trước tiên cứ nói ta nghe một chút.

Miêu Nghị đứng lên:

- Ngưu Hữu Đức bất tài, nhưng mà muốn gia nhập thiên đình làm quan.

Việc này đối với người bình thường mà nói, không dễ. Thiên đình thu người vốn thường thu những người có công đức trong thế gian, như vậy mới dễ thu nguyện lực. Cho dù là phàm nhân, chỉ cần lực ảnh hưởng đầy đủ thì cũng có thể thu thập nguyện lực của các tín đồ cho thiên đình. Cũng có thể được thiên đình sắc phong. Cũng chính là thành tiên thành phật mà thế tục gọi kia. Điểm này phật môn sánh vai cùng thiên đình cũng như vậy. Về phần tu sĩ bình thường muốn được thiên đình sắc phong, ít nhất phải có ba người của thiên đình dẫn tiến mới đảm bảo. Bình thường, những người không xác định được độ tin cậy những người khác khó có thể đứng ra đảm bảo. Nếu không, một khi gặp chuyện không may chính những người dẫn tiến kia cũng bi liên lụy.

Nhưng mà loại chuyện này đối với Khấu gia mà nói, Miêu Nghị tin rằng không phải là việc gì khó.

Khấu Văn Lam bất động, ánh mắt nhìn qua Miêu Nghị, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

- Ngươi muốn làm quan gì?

Miêu Nghị đáp lại:

- Lớn nhỏ hay không không quan trọng, tất cả đều nghe Thống lĩnh đại nhân sắp xếp.

Khấu Văn Lam nói:

- Còn có hai điều kiện ngươi nói ta nghe một chút.

Miêu Nghị nói:

- Năm đó khi Chính Khí tạp hóa phô vừa mới khai trương, tại hạ từng tìm người mượn một chút đồ trang sức để hấp dẫn nhân khí. Chuyện này Thống lĩnh đại nhân hẳn cũng biết rõ. Chẳng qua khi mượn những đồ trang sức kia, tại hạ từng đáp ứng với người ta tìm một cửa tiệm cho người ta ở Thiên nhai. Chỉ là năng lực có hạn, không thể thực hiện được. Cho nên khẩn cầu thống lĩnh đại nhân sắp xếp, chiếu cố cho tại hạ một gian hàng ở khu Đông thành.

Khấu Văn Lam lại hỏi:

- Có lớn không?

Miêu Nghị đáp:

- Lớn nhỏ không quan trọng, tất cả đều nghe Thống lĩnh đại nhân sắp xếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.