- Vâng! Xin nghe Đại chấp sự phân phó!
Lục đại tướng đồng thanh nói to, nhìn về phía Dương Khánh trong ánh mắt đây vẻ kính nể, lần này coi như là đông lòng phục Dương Khánh.
Nói thật sáu người đối với Dương Khánh cũng không hiểu lắm, Dương Khánh năm đó đến luyện ngục, sáu người cũng được Miêu Nghị đưa ra khỏi luyện ngục chưởng quản việc bên ngoài, không tiếp xúc với Dương Khánh, rất nhiều chuyện đều cùng người bên trong luyện ngục liên hệ mới biết được, chỉ nghe nói người này đem lục đạo hợp thành một khối, rất có năng lực và thủ đoạn, hôm nay xem như là tận mắt chứng kiến rồi.
Nếu không có Dương Khánh nhìn ra đầu mối, mọi người cứ đâm đầu vào hậu quả khó mà lường được ngâm lại đều đô mồ hôi lạnh nghĩ mà sợ.
Rất nhiều chuyện như vậy, nói một cách thẳng thừng dường như thoạt nhìn rất đơn giản, chưa nói thẳng ra thì không phải ai cũng có thể nhìn ra, giữa hai chuyện này nhìn có vẻ chênh lệch không lớn, kì thực cho thấy khác biệt lớn về trí óc giữa người và người, chí ít sáu người trước đó không nhìn ra đầu mối, suýt chút nữa làm hỏng đại sự.
Đơn Tình nhìn Vệ Khu ánh mắt có chút ngây dại, nhịn không được hỏi một câu.
- Đại chấp sự dùng thủ đoạn gì khiến hắn thành thật như thế?
Dương Khánh đương nhiên biết thủ đoạn của Diêm Tu trước mắt còn chưa thể bại lộ, nhàn nhạt che đậy một câu.
- Một chút mê hồn thuốc mà thôi.
Mấy người nhìn nhau. Đơn Tình kỳ quái nói:
- Mê hồn thuốc gì mà có thể mê hoặc được tu sĩ đã rèn luyện qua ba hồn bảy vía cũng được, Đại chấp sự cho ta một ít ?
Dương Khánh dòm hắn lạnh lùng nói một câu.
- Ngươi thực sự cần?
Đơn Tình nghe được trong giọng đối phương không được vui vẻ lắm, lập tức ý thức được có vài thứ không cần vẫn hơn, bằng không là tự chuốc lấy phiền toái cho mình, lúc này ha ha khoát tay nói:
- Nói đùa, nói đùa thôi, Đại chấp sự chớ để bụng. Quay đầu về hướng Diêm Tu chỉ chi Vệ Khu nói:
- Huynh đệ, nhanh xử lý hắn, chúng ta tiếp tục đi.
Dương Khánh nói:
- Không vội lên đường, còn phải chờ một người!
Đơn Tình xoay chuyển ánh mắt, hỏi:
- Đợi ai?
Dương Khánh nhìn chằm chằm tinh bàn trầm giọng nói:
Muốn bắt sống Lão tăc Hạ Hầu dễ Vậy sao, hắn cho dù có ẩn cư, bên cạnh cũng không thể không có ai, vọng động thì cho dù bắt được lão tặc đó cũng sẽ đánh rắn động cỏ, kinh động Tộc lão hội vậy thì công cốc phải tìm thánh Vương mượn nhân tài!
Còn mượn người nào hắn chưa nói, bèn lấy tinh linh ra liên hệ Miêu Nghị.
Miêu Nghị đang ở trong đình đài của vương phủ nóng lòng đi đi lại lại biết Dương Khánh tới tin tức không dám chút nào chậm trễ, lập tức lấy tinh linh ra hỏi:
- Làm sao vậy?
Hắn bây giờ thực sự lo lắng xảy ra sai sót.
Dương Khánh lúc này đem tình hình đại khái nói cho hắn biết, Miêu Nghị nghe xong suýt chút nữa người đổ mồ hôi lạnh, mới biết quyết định phía trước của mình thực sự là quá lỗ màng, nếu đổi lại là mình e là lập tức sẽ trúng kế của lão hồ ly Hạ Hầu Thác, thử nghĩ để cho Diêm Tu dùng thần thông lấy thông tin từ Vệ Khu làm sao có thể hoài nghi, Vệ Khu nếu nói trên đường không có gì, hắn khẳng đã tin rồi, khẳng định trực tiếp mang người đi, hậu quả khó tưởng tượng nổi!
- Tên cáo già này quá giảo hoạt, lại giăng một cái bẫy như vậy. . .
Miêu Nghị ngầm lại cũng không nhịn được thầm mắng một tiếng.
Cũng không khỏi không bội phục thủ đoạn của Hạ Hầu Thác, đã khiến Vệ Khu tin tưởng lại khiến Vệ Khu vì thế mà bán mạng để tự bảo vệ mình, thử hỏi cho dù Vệ Khu rơi vào tay người khác. Vệ Khu trung thành sao lại mở miệng khai ra bí mật, cho dù có mở miệng, người nào cũng sẽ để cho Vệ Khu một mình rời khỏi, tất nhiên là áp giải Vệ Khu đi, hành động này tất nhiên sẽ khiến hắn bại lộ. Mà Vệ Khu cho dù có rơi vào tay Yêu Tăng Nam Ba, ngay cả Vệ Khu cũng không biết có bẩy, Yêu Tăng lợi dụng thần thông biết được tin tức chẳng có lý do nào không tin, chỉ cần vừa đi sẽ bại lộ, đến lúc đó còn không biết Hạ Hầu Thác sẽ bày ra tròng gì chờ Yêu Tăng Nam Ba, Yêu Tăng nhất định sẽ bị Hạ Hầu Thác lại lần nữa đẩy vào chỗ chết.
Miêu Nghị thậm chí hoài nghi một khi để cho Hạ Hầu Thác biết được hướng đi của Yêu Tăng, hắn sẽ thiết kế cái bẫy, khởi động chiêu này làm cho Yêu Tăng tự mình chui vào trong.
Nói chung kế này quả thực hoàn mỹ, cho dù Vệ Khu bị người nào khống chế, chỉ cần dám đi tìm Hạ Hầu Thác, về cơ bản đều sẽ bị Hạ Hầu Thác phát giác, lão hồ ly này thật sự là khủng bố, chí ít với hắn nà nói, người như thế so với Yêu Tăng Nam Ba kinh khủng hơn nhiều!
May mắn Dương Khánh cũng không phải tầm thường, lại bị Dương Khánh nhìn ra, Miêu Nghị cũng thấy may mắn vì mình phái Dương Khánh đi, bằng không thật đúng là toi rồi.
Thấy Hạ Hầu Thác mưu tính sâu xa như thế, năm đó giả chết lại có thể bày ra bài này để phòng hậu hoạn, Miêu Nghị không khỏi lo lắng hỏi:
- Có chắc chắn bắt sống được lão tặc đó hay không? Dương Khánh:
- Chỉ có thể nói là vương gia vận khí tốt, nếu không có Diêm Tu thần thông, kế này của Hạ Hầu Thác có thể nói hoàn mỹ, muốn bắt sống Hạ Hầu Thác diệt trừ Tộc lão hội cơ bản là không thể, có Diêm Tu thần thông, thì lại có vài phần cơ hội, nhưng còn cần mượn một người của Vương gia, mới càng có phần thắng.
- Mượn ai? Dương Khánh:
- Thiên diện yêu hồ! Xung quanh Hạ Hầu Thác khẳng định có người trực tiếp bắt Hạ Hầu Thác dễ dàng, nhưng có động tĩnh tất nhiên sẽ kinh động Tộc lão hội, không thể được. Mà chỗ đó lớn như vậy, nhân khẩu nhiều như vậy, muốn đem khống chế hết tai mắt của Hạ Hầu Thác trong khoảng thời gian ngắn là chuyện không thể nào. Cho nên muốn bắt sống Hạ Hầu Thác sẽ phải chính diện tiếp xúc Hạ Hầu Thác, lấy kỳ chế chi, nếu không thì coi là tìm được, cũng khó mà hạ thủ. Ngoại trừ Thiên diện yêu hồ ra còn cần Vương gia tìm kiếm kỳ độc tương trợ, vừa có thể khống chế Hạ Hầu Thác, lại không đến mức khiến Hạ Hầu Thác chết.