Về phòng của mình, Miêu Nghị đẩy cửa sổ ra nhìn về phía khách điếm. Nơi đó cũng có một cái cửa sổ mở ra. Hắn và Vân Tri Thu đã hẹn nhau, nếu như có chuyện thì Vân Tri Thu sẽ phủ vải lên trên cửa sổ, hắn lập tức sẽ tới.
Vừa mới về vài ngày, Miêu Nghị xem như chân không bước ra khỏi cửa, đóng cửa tu luyện, không dám lộ diện. Thế nhưng bên Quần Anh hội quán lại biết được tin tức, phái người tới mời. Vẫn như cũ, nói là Hoàng Phủ chưởng quỹ có việc tìm hắn thương lượng.
Rõ ràng Hoàng Phủ Quân Nhu chủ động quấn lấy, Miêu Nghị nhức đầu không thôi. Tránh cũng không thể tránh, không đi lại sợ nữ nhân kia bực tức. Hiện tại, Vân Tri Thu phát hiện ra chuyện này cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. việc này nhất định phải làm dứt khoát, nếu không cứ luôn lo lắng như vậy cũng không phải là chuyện gì tốt.
Tuy rằng hắn biết Vân Tri Thu sẽ nổi giận lôi đình. Nhưng mà không thể phủ nhận được nữ nhân hắn thích nhất vẫn là Vân Tri Thu. Hắn cũng hiểu rõ Vân Tri Thu làm rất nhiều chuyện đều là vì tốt cho hắn. Chỉ dựa vào chuyện nạp thiếp cũng đã khiến cho nàng chịu ủy khuất rất lớn. Trong lòng Miêu Nghị xấu hổ, tuyệt đối không thể để cho vì chuyện nữ nhân khác khiến cho giữa hắn và Vân Tri Thu có khúc mắc.
Cũng có thể nói, trên đời này không có nữ nhân nào có thể thay thế vị trí của Vân Tri Thu trong lòng hắn. Đây mới thực sự là tình kết tóc.
Sau khi phân rõ nặng nhẹ, có ý niệm này trong đầu, Miêu Nghị hạ quyết tâm rời đi. Nhưng mà trên đường đi hắn hết nhìn đông lại nhìn tây, sợ Vân Tri Thu thấy được.
Đến Quần Anh hội quán, tiến về phía đình viện đằng sau lập tức có một nữ nhân thanh tú đón chào, khuôn mặt như tranh vẽ, nhan sắc không tồi. Không có sự khiêm cung bình thường mà một tỳ nữ hay có.
Miêu Nghị nhìn qua một lát, trong lúc vô tình phát hiện ra ánh mắt nữ tỳ này nhìn mình có chút không đúng. Hắn lên tiếng hỏi trước:
- Trước kia dường như ta chưa từng nhìn thấy qua ngươi?
Nữ tỳ dẫn đường trả lời:
- Tỳ nữ mới tới, chuyên phụ trách chăm sóc Hoàng Phủ tiểu thư.
Miêu Nghị ồ một tiếng, cũng không có nghĩ nhiều. Đến nội viện, không có thấy Hoàng Phủ Quân Nhu, rất nhanh đã thấy một cánh cửa sổ trên lầu đẩy ra. Hoàng Phủ Quân Nhu hiện thân, nháy mắt với tỳ nữ kia. Người tỳ nữ này thức thời lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị có chút tàn khốc.
Miêu Nghị không muốn tiến vào khuê phòng của Hoàng Phủ Quân Nhu , nhưng mà Hoàng Phủ Quân Nhu lại vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn có thể tiến lên. Sau đó nàng đóng cửa sổ lại.
Trong khuê phòng, vẫn là mùi hương quen thuộc như cũ. Đôi tay ngọc từ phía sau đánh lén, ôm lấy eo Miêu Nghị, ôn nhu nói:
- Còn tưởng rằng chàng rất lâu nữa mới trở lại, trở về rồi sao không tìm thiếp?
Miêu Nghị đẩy hai tay nàng ra, xoay người nhìn qua, phát hiện ra Hoàng Phủ Quân Nhu đã tháo bỏ trang sức, mái tóc mềm mại xõa tới vai, vô cùng xinh đẹp.
Miêu Nghị âm thầm kêu khổ, gượng cười:
- Có một chút chuyện cần làm, ta...
Lập tức miệng hắn đã bị bờ môi anh đào của nàng bịt kín, nói không nên lời. Hoàng Phủ Quân Nhu động tình, chủ động hôn hắn, có chút vội vàng, dường như không nhịn nổi tương tư.
Có câu nói là nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng giấy mỏng. Một khi nữ nhân chủ động, nam nhân có thể thoát khỏi tay các nàng cực ít. Miêu Nghị lại ngây ngốc, u mê cùng nàng ngã lên trên giường. Hai người vốn đã có quan hệ kia, Miêu Nghị rất nhanh chuyển thành người chủ động. Sau khi y phục bay tán loạn, lại một hồi mưa móc.
Về sau Miêu Nghị lại hối hận, nhìn thân thể như tuyết trắng trước mắt, vuốt ve cặp mông trắng bóc của nàng, Miêu Nghị thở dài nói:
- Quân Nhu. Ta hỏi lại nàng một lần nữa, nàng có nguyện ý gả cho ta hay không?
Nếu như đối phương đồng ý, cho dù hắn liều mạng bị Vân Tri Thu chém hai đao cũng phải cầu Vân Tri Thu gật đầu. Phương diện này nếu như không được phu nhân chính thất đồng ý thì thiếp thất không tiến vào nhà được. Người ta là nữ chủ nhân chân chính, trừ phi ngươi bỏ rơi chính thất mới được vượt quyền.
Hoàng Phủ Quân Nhu mê ly nằm trong ngực hắn lắc lắc đầu nói:
- Hoàng Phủ gia tộc không có khả năng vì thiếp mà thay đổi quy củ, thiếp không có khả năng thành gia lập thất được. Nếu như muốn ở cùng thiếp thì cũng chỉ có thể tới ở rể. Trừ phi là chàng thế lớn, có thể triệt để ngăn chặn Hoàng Phủ gia tộc. Hoặc là có thể cầu được Thiên đế tứ hôn, làm cho Hoàng Phủ gia tộc thiếp không có lời nào để nói. Ngưu Hữu Đức, trên tay chàng nắm hai thành cổ phần tiệm tạp hóa. Tới làm rể trong Hoàng Phủ gia tộc cũng không quá khổ sở, còn có thể được Hoàng Phủ gia tộc che chở.
Nữ này nói câu này chẳng khác nào khuyên ngược lại Miêu Nghị.
Miêu Nghị im lặng một lúc rồi nói:
- Xem ra giữa chúng ta không có cách nào thỏa hiệp rồi.
Hoàng Phủ Quân Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên, tay chống thân thể, bình tĩnh nhìn qua Miêu Nghị:
- Chàng muốn nói gì?
Miêu Nghị đứng lên, nhặt y phục lên mặc lại rồi nói:
- Chúng ta cứ tiếp tục như vậy cũng không phải kế lâu dài, ta không muốn làm chuyện lén lút như vậy. Huống chi chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nàng. Ta không muốn hại nàng. Giữa ta và nàng đã không thể thỏa hiệp. Như vậy ta cảm thấy loại quan hệ không bình thường giữa chúng ta có lẽ nên chấm dứt. Hai thành cổ phần tiệm tạp hóa kia không phải nàng vẫn luôn muốn sao? Ta có thể tặng không cho nàng.
Sức nặng của hai thành cổ phần tiệm tạp hóa không nhẹ. Chẳng khác nào là đền bù tổn thất cho Hoàng Phủ Quân Nhu. Một ý khác cũng rất rõ ràng, đó chính là dùng hai thành cổ phần tiệm tạp hóa để đoạn tuyệt mối quan hệ không rõ ràng này giữa hai người.
Hoàng Phủ Quân Nhu biến sắc. Chính bởi vì hai thành cổ phần tiệm tạp hóa không nhẹ, Miêu Nghị lại cam lòng đưa cho nàng không chút ràng buộc nào. Quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ giữa hai người của hắn không cần phải nói. Hoàng Phủ Quân Nhu kéo tấm áo ngủ, che đi bộ ngực no đủ như tuyết trắng của nàng, hàm răng ngà cắn môi, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng mặc lại y phục của mình.
Lúc nàng mặc lại y phục tử tế, ngồi trước bàn trăng điểm sửa sang lại tóc. Miêu Nghị lẳng lặng đứng trong phòng không nói lấy một lời, nhìn qua nhất cử nhất động của nàng. Hắn cũng không có mặt mũi nào đi thúc người ta. Nguyên nhân rất đơn giản, kỳ thực bên Vân Tri Thu hắn vẫn có chút nắm chắc. Ngược lại, chuyện bảo Hoàng Phủ Quân Nhu làm thiếp hắn lại khó có thể mở miệng được. Cho nên hắn tình nguyện bỏ qua hai thành cổ phần tiệm tạp hóa.
Không có biện pháp, người ta trao thân thể trong trắng cho hắn, nếu không cũng không đáng cái giá này. Nếu không hắn cũng không xoắn xuýt. Huống chi bối cảnh, gia thế của Hoàng Phủ gia tộc còn đó, không có xuất ra thứ đủ phân lượng thì không được. Mặc dù biết cách làm hiện tại của mình có chút hỗn đản, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn. Tránh cho chọc phải phiền toái vô tận, hắn không muốn bởi vì chọc giận Hoàng Phủ gia tộc mà mang tới nguy hiểm cho Vân Tri Thu.