Phi Thiên

Chương 1468: Chương 1468: Bát Giới cứu người. (Hạ)




Hạ người trợn mắt nhìn nhau.

Kỳ thực ý của Bát giới không phải dùng câu này nói mình xuất thân từ đâu, đây là câu cửa miệng của Phật gia. Nói gì cũng có vẻ bề ngoài, huyền diệu khó giải thích. Có thể coi như là thiên cơ để cho người ta liều mạng lĩnh ngộ. Trên thực tế lĩnh ngộ tới cuối cùng vẫn phải ăn và uống. Mà Bát Giới vốn quen lừa gạt người khác, chơi trò này tự nhiên lô hỏa thuần thanh.

Hết lần này tới lần khác Hạ Hầu Long Thành còn không muốn mất mặt, giả vờ nửa hiểu nửa không, gật gù hai cái rồi lên tiếng:

- Thật đúng là nơi tốt, không biết pháp danh của đại sư là?

Kỳ thực Miêu Nghị cũng mơ hồ nhìn ra hắn không hiểu gì, trong lòng có chút hoài nghi, ngươi thực sự hiểu hay là giả vờ hiểu vậy?

Bát Giới lạnh nhạt trả lời:

- Nhất giới sát sinh, nhị giới trộm cắp, tam giới dâm ô, bốn giới vọng ngữ, ngũ giới uống rượu, lục giới điểm trang, Thất Giới ngủ giường ấm đệm êm, Bát Giới ăn quá bữa. Pháp hiệu của bần tăng là Bát Giới.

Hạ Hầu Long Thành nghe mà cảm thấy sững sờ, nghe hắn nói cả buổi, cuối cùng mới biết được trước đó là đối phương giới thiệu lai lịch. Cuối cùng chỉ có hai chữ mà thôi, có cần phiền toái như vậy hay không? Trong bụng nói thầm một tiếng, nói chuyện với hòa thượng quả thực mệt mỏi. Hắn cười khan nói:

- Thì ra là Bát Giới đại sư ...

Hắn tranh thủ nói lại chuyện chính, sợ bị người ta làm cho rối đầu. Hắn chỉ vào Miêu Nghị nói:

- Nghe nói đại sư tới tìm Ngưu Hữu Đức này đòi nợ?

- Đúng vậy.

Bát Giới gật đầu, nhìn về phía Miêu Nghị nói:

- Cư sĩ, nhiều năm không gặp, bần tăng tới đòi ngươi tiền đèn nhang.

Tiền đèn nhang? Nhang nhang cái đầu ngươi. Miêu Nghị đứng lên, cau mày nói:

- Ta tưởng là ai, hóa ra là Bát Giới đại sư tới. Ngươi lấy tiền sao lại tới đây? Ngươi không nhìn một chút xem đây là nơi nào?

Lửa giận trong lòng hắn bùng lên, trong lời nói mang theo mấy phần giận dữ. Đã tới nơi này chẳng khác nào nói có liên quan tới hắn.

Bát Giới cười nói:

- Tâm không, mục không, nơi nào không đi được chứ?

Hạ Hầu Long Thành hiếu kỳ nói xen vào một câu:

- Bát Giới đại sư, hắn thiếu nợ ngươi bao nhiêu tiền nhang đèn? Sao lại thiếu ngươi vậy?

Bát Giới nhìn về phía hắn khẽ cười nói:

- Tiền nhà nhân quả, chỉ vì kết nhân quả, bao nhiêu cũng không quan trọng. Bần tăng nhìn thấy Hạ thống lĩnh rất có tuệ căn, không biết thống lĩnh có muốn tìm hiểu phật đạo hay không? Không biết ý thống lĩnh ra sao?

Lão tử có rắm tuệ căn. Hạ Hầu Long Thành lập tức im lặng, cười khan hai tiếng:

- Tư chất bổn thống lĩnh ngu muội, chưa đủ luận đàm với đại sư. Cái kia, bổn thống lĩnh còn có công vụ trên người, không quấy rầy đại sư thu tiền nhang đèn nữa.

Nói xong hắn chắp chắp tay tiễn khách.

Vẻ mặt Bát Giới lập tức hiện lên vẻ tiếc hận vô cùng, Hạ Hầu Long Thành thì chắp tay nháy mắt với Miêu Nghị một cái, bảo Miêu Nghị tranh thủ thời gian mang tên hòa thượng dong dài này đi. Đừng ở chỗ này làm phiền hắn. Người Cực Nhạc giới hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Miêu Nghị cũng không muốn Bát Giới dày vò lung tung ở chỗ này cho nên nhanh chóng cáo từ.

Vừa đi ra khỏi công đường, trong thủ trạc trữ vật vang lên tiếng tinh tinh, không ngờ là tin tức từ Chung Ly Khoái, hỏi hắn ở nơi nào, nói muốn tới tìm hắn, tự nhiên Miêu Nghị nói hắn đang ở chỗ cũ.

- Tin tức của ai vậy?

Bát Giới hiếu kỳ hỏi một câu.

Miêu Nghị không đáp, đi ra khỏi phủ thống lĩnh, đi trên đường phố, Miêu Nghị âm thầm truyền âm, giận dữ mắng mỏ Bát Giới một phen:

- Lá gan của đệ không nhỏ nha. Dám giả mạo người Cực Nhạc giới, đệ có biết bối cảnh của Hạ Hầu Long Thành này là gì không? Tên này có khả năng là người từ Thiên Đình tới, có thể liên hệ với Thánh chủ bên đó. Nói không chừng từng có lui tới với người của Cực Nhạc giới, một khi nhìn thấu đệ đùa giỡn. Để ta xem đệ ứng phó thế nào.

Bát Giới kinh ngạc nói:

- Gia hỏa giống như gấu đen này có bối cảnh lớn như vậy sao? Nếu như có cơ hội nên kết bạn một chút.

Miêu Nghị cả giận nói:

- Kết bạn cái rắm, tên này tham tài lại không nói đạo lý. Đệ bớt trêu vào hắn đi, chớ gây phiền toái cho mình. Hiện tại ta chọc phải hắn, muốn thoát cũng không được. Ta hỏi đệ, có phải đệ coi lời nói ta vào tai này ra tai kia hay không? Ta bảo đệ không nên công khai quan hệ với ta, sao đệ lại chạy tới?

Bát Giới lập tức kêu oan:

- Đệ cũng muốn làm vậy nha. Ai bảo chúng đệ ở khách điếm nhìn thấy đại ca bị thiên binh thiên tướng mang đi, tẩu tử gấp tới độ không chịu được. Đệ cũng bất đắc dĩ cho nên mới tới tìm hiểu tin tức. Hiện tại tẩu tử còn chờ tin tức của đệ.

- Đệ về trước đi, ta đi dịch dung chút rồi sẽ qua.

Miêu Nghị ném lại một câu rồi chia tay với Bát Giới, mỗi người đi một đường.

Khi một người độc lai độc vãng không cần băn khoăn quá nhiều. Thế nhưng từ khi có thê tử, chẳng khác nào trong nhân sinh còn có một nửa khác, vô luận là tính cách hay là phương thức đối nhân xử thế đều phải nghĩ tới một nửa khác, khiêm tốn hơn một chút. Không thể coi như nàng không tồn tại mà làm theo ý mình như trước. Chuyện của hai người đương nhiên không còn là chuyện của riêng từng người nữa.

Miêu Nghị biết rõ Vân Tri Thu nhất định rất sốt ruột, sau khi dịch dung lập tức đi tới khách điếm.

Tuy rằng nghe Bát Giới nói không có việc gì, thế nhưng nhìn thấy Miêu Nghị bình yên vô sự trở về, Vân Tri Thu thở dài một hơi, nghênh đón, hỏi:

- Ngưu Nhị, chàng không sao chứ?

Miêu Nghị ngồi xuống bàn, lắc đầu nói:

- Có thể có chuyện gì chứ? Không phải ta đã nói tới tên cẩu hùng thống lĩnh kia rồi sao?

Vân Tri Thu nhấc chén trà lên rồi đưa cho hắn, ngồi ở bên cạnh hỏi:

- Đang yên đang lành hắn bắt chàng làm gì?

- Cũng không tính là bắt, nhưng mà không thể nói đạo lý với tên kia. Người ta có bối cảnh hồ đồ không sao. Không có trực tiếp buộc chặt rồi mang đi là tốt lắm rồi.

- Dù sao cũng phải có nguyên nhân mang chàng đi chứ?

Kỳ thực Miêu Nghị không muốn nói chuyện có liên quan tới Hoàng Phủ Quân Nhu kia với nàng. Hắn cười khổ nói:

- Nguyên nhân nàng cũng đã gặp rồi. Chưởng quầy Hoàng Phủ Quân Nhu của Quần Anh hội quán, tên thống lĩnh cẩu hùng này vừa ý người ta. Biết rõ ta quen biết với Hoàng Phủ chưởng quỹ, cho nên ép ta làm mai. Người ta không thích hắn, hắn lại nắm chặt không tha, ta có biện pháp nào đây chứ?

- Thì ra là vậy.

Vân Tri Thu gật đầu:

- Tư sắc của Hoàng Phủ chưởng quỹ kia quả thực bất phàm, có người theo đuổi rất là bình thường.

Miêu Nghị nâng chén trà nhỏ lên, uống cho nhuận miệng rồi trầm ngâm nói:

- Phu nhân, nàng tới nơi này cũng được mấy ngày rồi, có phải nên trở về rồi không? Bên kia Vi Vi vừa mới vào nhà, tọa trấn sợ rằng không ổn lắm.

- Sao vậy?

Vân Tri Thu lập tức trợn mắt, ngữ khí bất thiện, nói:

- Chê thiếp chướng mắt, muốn đuổi thiếp về sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.