Phi Thiên

Chương 752: Chương 752: Buộc lòng phải bắt ngươi đi bộ




Miêu Nghị nhấc tay lên để nhìn rõ con rết trắng đang vặn vẹo uốn éo liên tục trên đầu thương. Đây là con vừa mới nhảy lên công kích hắn. Lúc này, hắn cảm giác đến sự giãy dụa rất mạnh của nó đang làm đầu thương trở nên nặng trịch. Trông nó dữ tợn, da thịt dường như trong suốt.

Nhìn thấy long câu của Miêu Nghị bị giết, Trình Ưng Vũ tỏ ra vui mừng. Ba người kia đều nở nụ cười. Giải quyết được thú cưỡi của Miêu Nghị, là đã khiến Miêu Nghị muốn chạy trốn cũng không trốn được.

- Lục đương gia!

Một tên tùy tùng ra hiệu với Trình Ưng Vũ.

Trình Ưng Vũ vung tay lên. Hai gã bên cạnh nàng lập tức phi ngựa về phía Miêu Nghị. Có vẻ như lúc này bọn chúng đang đến để giết hắn.

Miêu Nghị cầm chéo thương để chuẩn bị nghênh chiến. Cùng lúc đó, hắn cảm giác được nền cát dưới chân đang lúc nhúc không bình thường chút nào, nên hắn đoán dưới chân mình có rết đang ẩn núp.

Tiếng rồng ngâm ông ông vang dội. Dưới ánh trăng bàng bạc, lấp loáng chiếu lên hình ảnh thương Kỳ Lân đang múa may vùng vẫy, bỗng nhiên đâm mạnh vào cồn cát bên dưới.

Trong nháy mắt, một ngọn lửa cháy rừng rực di chuyển từ đầu thương xuống nền cát, đốt cháy đàn rết ở bên dưới. Đám rết đang chuẩn bị chui ra tấn công Miêu Nghị liền bị ngọn lửa kia thiêu đốt thành tro tàn ở dưới lòng cát.

Trừ Miêu Nghị ra, không có ai biết ở bên dưới xảy ra chuyện gì. Với tốc độ có thể nhìn thấy, cồn cát dưới chân Miêu Nghị như đang bị hòa tan, màu lưu ly lóng lánh lấy hắn làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.

Hai gã kỵ mã kia vừa tới gần, lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng, cảm giác đang đến gần một đợt sóng nhiệt nóng đến khủng bố.

- Hí luật luật. . .

Hai con thú cưỡi đều không khống chế được, chúng muốn thoát đi. Nhưng đã quá muộn, từ bốn vó bắt đầu, một tiếng “ông” vang lên, lửa bùng cháy hừng hực, tựa như đang nuốt chửng 2 con ngựa này, muốn thiêu đốt chúng.

Hai người kia bị hù đến thót tim, vội vàng phi thân lên không trung.

Vốn cho là Miêu Nghị không còn thú cưỡi, lại có bầy rết bên dưới đánh lén, nên việc lấy đầu Miêu Nghị sẽ đơn giản như lấy đồ trong túi.

Không ngờ tình huống bỗng xoay ngược lại. Lúc này đến lượt tọa kỵ của chúng gặp chuyện khác thường. Nhìn xuống vị trí vừa rời đi, lửa lớn bao trùm, nhiệt độ ở phía dưới nóng bỏng chết người. Ở trên không trung, hai tên kia đang luống cuống, không ở trên không mãi được nhưng chúng cũng không dám đáp xuống cát.

Hai tên kia xoay đao thương cùng một lúc, trông giống như đang công kích lẫn nhau, thực chất là đang chuẩn bị mượn lực của nhau để bắn ra 2 phía.

Trên cồn cát đối diện, đôi mắt sáng của Trình Ưng Vũ lại trừng lớn, cất tiếng la hét:

- Cẩn thận !

Hai tay của nàng vung lên cùng lúc, từ đó phóng ra hai lưỡi loan đao bay xoẹt qua như tia chớp.

Còn Miêu Nghị vẫn đứng hiên ngang. Hắn rút thương ra từ nền cát, toàn bộ thân hình nhảy vọt lên như mũi tên đang bắn lên không trung. Đầu thương trong tay hắn nhắm về phía hai gã kia.

Vừa thấy hành động của hắn, 2 gã kia liền đổi hướng hành động ngay lập tức. Bọn chúng cùng công kích về phía Miêu Nghị.

Dưới ánh trăng, vang dội lên tiếng rồng ngâm ông ông.

Bất chợt, từ không trung bỗng xoẹt qua hai đường cắt sắc ngọt, lấp loáng ánh sáng lạnh người, để lại dư âm là 2 luồng máu nóng hổi đang tràn ra.

Một mũi thương đâm vào ngực đối phương. Khi rút ra, máu theo đó mà phun ra.

Bóng người vung thương nhanh lạ lùng, chỉ trong thoáng chốc đã cắt được đầu của tên còn lại xuống. Không ngừng lại, bóng người kia lập tức xoay người trên không trung, chém mạnh xuống một đường cắt sắc bén phá tan đòn tấn công chí mạng của hai lưỡi loan đao vừa đánh tới. Lúc này, cái bóng đang cầm thương chĩa xuống kia mới rơi xuống đất, chính là Miêu Nghị.

Mũi chân vừa chạm đất, hắn đã thu lại thương vào sau người. Hai chân hắn nhún nhẹ lấy đà rồi lại phóng tới cồn cát đối diện, đó là nơi Trình Ưng Vũ đang đứng.

Phía sau hắn, hai cỗ thân thể vừa chạm vào nền cát liền bị thiêu đốt bởi hai ngọn lửa xuất hiện đột ngột trên mặt cát lưu ly. Vừa nhìn thôi đã có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cát.

Trình Ưng Vũ bị dọa sợ hết hồn. Hắn dùng thương cực nhanh, nhanh đến nàng không thể thấy rõ được là đã xảy ra chuyện gì.

Hai tên thuộc hạ của mình cũng đã chết, tu sĩ Thanh Liên mà lại đạt đến tốc độ này sao?

Ngay lập tức, nàng biết mình gặp phải cường địch. Gần như chỉ trong nháy mắt, toàn thân nàng đã được bao bọc bởi chiến giáp, trong tay cũng cầm một ngọn giáo dài.

Tay còn lại của nàng thì tung ra hư chưởng vào hư không. Hai lưỡi đao vừa tấn công Miêu Nghị liền lượn vòng lại, tiếp tục chém về phía Miêu Nghị lần nữa.

Cùng lúc, Miêu Nghị cũng vọt tới như sấm sét. Hắn vươn ra một tay, xòe bàn tay ra trước mắt nàng. Một chiếc gương bỗng hiện ra trong tay hắn. Vào lúc hắn nắm lấy kính Huyền Âm, một luồng khí âm sát mãnh liệt được phun ra chỉ trong nháy mắt.

Lúc này, đôi mắt sáng của Trình Ưng Vũ đang trừng lớn, đầy vẻ hoảng sợ. Nàng biết điều khiển thú cưỡi thoát đi sẽ không kịp, liền tung người bay lên. Nhưng công kích của kính Huyền Âm quá mức lợi hại, nàng vẫn không tránh được.

Thú cưỡi đông cứng tại chỗ. Còn Trình Ưng Vũ thì bị sương trắng bao phủ toàn thân, như một khối băng cứng còng, đổ rầm xuống cát.

Miêu Nghị thu Kính Huyền Âm lại, nhân tiện dùng ống tay áo quấn lấy thương rồi vung một cái. Hai tiếng loảng xoảng vang lên, hai lưỡi loan đao vừa chém đến liền bị đánh bay ngay lập tức. Miêu Nghị mở bàn tay ra, hút lấy hai thanh loan đao không có người điều khiển. Lãng phí là đáng xấu hổ!

Hắn phất tay áo lên. Trong nháy mắt, hai loan đao thu vào túi. Hắn xoay người bay lại, nhặt chút ít chiến lợi phẩm từ trong cỗ thi thể đã bị đốt rụi thành hai đống tro tàn. Thu được đồ xong rồi mới phi thân về, đáp xuống bên người Trình Ưng Vũ đang trong trạng thái cứng quèo.

Hắn vỗ một chưởng vào thân thể bị đông cứng của long câu, hóa giải khí âm sát trong cơ thể nó. Không đợi cho long câu tỉnh táo lại, hắn đã thu nó vào thú túi để làm đồ dự bị.

Sau đó, Miêu Nghị ngồi xổm ở bên người Trình Ưng Vũ. Hắn vừa lột y phục của nàng ra, nói đúng hơn là lột chiến giáp ra, lại vừa sờ soạng khắp người nàng. Nơi không nên động chạm cũng dám sờ, vơ vét sạch sẽ đồ ở trên người nàng ta.

Hắn phát hiện đối phương không hổ là làm trộm cướp. Thứ vụn vặt linh tinh đúng là có không ít, chắc cũng thuộc về thành phần có tiền tại vùng Lưu Vân Sa Hải này.

Miêu Nghị không đặc biệt quan tâm tới tài sản của nàng. Hắn kiểm tra vật phẩm của nàng lại lần nữa, muốn tìm thư tín qua lại có thông tin về kẻ muốn giết hắn. Kết quả là: đồ dùng của nữ nhân thì lôi ra được một đống lớn, tin tức cần biết thì lại không có, chỉ tìm thấy được bức họa về bản thân hắn ở trong một khối ngọc điệp. E rằng chỉ có thứ này còn có thể xem như là tin tức liên quan.

Hắn quay người lại, nhấn nhanh một chưởng hóa giải khí âm sát vào ngực Trình Ưng Vũ. Không đợi nàng tỉnh lại, hắn đã trói nàng lại bằng một dây xích.

Trình Ưng Vũ mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đã bị trói chặt. Nàng dùng sức vùng vẫy cũng không thể nhúc nhích được.

Khi nàng quay đầu lại, thấy được Miêu Nghị đang cầm thương quay lưng về phía mình, liền lập tức to tiếng:

- Ngưu Nhị, tốt nhất là ngươi nên thả ta ra đi. Nếu không, ngươi nhất định sẽ chết rất thảm!

- Thả ngươi ra sao? Ta cũng không có trông chờ đến chuyện ngươi có thể làm cho cuộc sống của ta tốt đẹp hơn!

Miêu Nghị đáp lại một cách thờ ơ. Hắn xoay người lại, vung thương về phía nàng. Mũi thương sắc bén chỉa vào trên bộ ngực mềm mại của nàng, dường như có thể đâm thủng nó một cách dễ dàng.

- Nói! Là kẻ nào đã thu mua các ngươi đến giết ta?

Trình Ưng Vũ cười lạnh nói:

- Ta cũng không biết gì cả!

- Cãi bướng à? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi. Ta sẽ lột sạch ngươi rồi đưa ngươi đi Lưu Vân Sa Hải. Ngươi chẳng qua là cái Lục đương gia, chắc là 'Nhất Oa Phong' cũng không thiếu người. Một lát nữa thôi, người trong 'Nhất Oa Phong' sẽ được chiêm ngưỡng một Lục đương gia trần như nhộng!

Miêu Nghị đã nói liền làm, cúi người xuống để cởi váy nàng ra.

Lập tức, Trình Ưng Vũ hoảng sợ nói nhanh:

- Dừng tay! Ta thật sự không biết gì cả. Chúng ta chỉ cầm tiền rồi làm việc thôi. Cố chủ cũng sẽ không tiết lộ tin tức của mình cho chúng ta biết. Mọi việc đều qua tay người trung gian, y sẽ cho biết mục tiêu muốn giết. Cố chủ sẽ trả tiền đặt cọc trước, việc làm xong rồi mới thanh toán khoản tiền còn lại, sẽ không bạo lộ mình ra đâu!

Miêu Nghị ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy có thể là thế thật, lại hỏi:

- Làm sao để tìm ra được hung phạm sau màn muốn giết ta đây?

Trình Ưng Vũ cắn răng nói:

- Trừ khi ngươi có thể bức người trung gian nói ra.

- Người trung gian là ai?

- Ta không biết! Nhị đương gia phụ trách liên lạc cùng người trung gian. Trừ Đại đương gia cùng Nhị đương gia ra, không có người nào biết được người trung gian là ai.

- Chỉ có 3 người các ngươi tới giết ta sao?

Trình Ưng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đúng vậy! Giết một tu sĩ dưới cảnh giới Hồng Liên thì không cần đến quá nhiều người.

Miêu Nghị không biết nàng đang nói thật hay không. Hắn cũng không nói thêm gì, túm nàng lên bằng một tay. Sau đó, hắn lôi ra một cây trường thương nhị phẩm, đâm xuyên qua dây xích đang trói lấy đầu vai của nàng, rồi nhanh nhẹn buộc chúng lại thành hình chữ ‘十’, kéo hai tay nàng ra để buộc cho thẳng. Lúc này mới có chút mùi vị người cũng như tên. Nàng ta giang tay ra, đúng là có dáng 'Ưng vũ'.

Tiếp theo, Miêu Nghị lại lôi một đống đồ ra từ trong nhẫn trữ vật. Hắn mắc một giá sắt trên vai nàng, rồi gác một cái ghế ở sau vai của nàng.

Việc này làm cho da đầu Trình Ưng Vũ bắt đầu run lên, hoảng sợ nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Miêu Nghị nới lỏng dây trói trên chân nàng rồi mới tung người nhảy lên mặt ghế sau lưng nàng. Hắn ngồi chễm chệ, hai chân dẫm trên vai nàng. Hai tay của hắn cũng không nhàn rỗi, túm lấy một bó bím tóc của nàng ta, kéo nó như khi người ta giữ dây cương, nói:

- Ngươi đã giết tọa kỵ của ta, nên ta buộc lòng phải bắt ngươi đi bộ đến Lưu Vân Sa Hải, đi thôi!

Phải vác một đại nam nhân trên bả vai, dĩ nhiên khiến Trình Ưng Vũ tức giận, nàng nói:

- Ngươi có phải là nam nhân hay không thế?

- Dù sao thì ta cũng không coi ngươi là nữ nhân, chạy mau lên đi!

- Không chạy! Ngươi cứ giết ta đi!

- Ngươi thích bị lột hết rồi mới chạy à?

- Vô sỉ!

Trình Ưng Vũ rống giận.

Chà! Mũi thương trong tay Miêu Nghị khều nhẹ xuống dưới, váy của Trình Ưng Vũ lập tức bị khoét ra một mảng lớn. Cũng may là nàng còn mặc quần dưới váy, không đến nỗi bị lộ hết ra.

- Dừng tay! Ta chạy!

Trình Ưng Vũ bi phẫn, nhưng vẫn vừa tung chân ra chạy, vừa khiêng Miêu Nghị.

Miêu Nghị thong thả lắc lư ở trên vai nàng. Hắn kéo bím tóc của nàng, lạnh nhạt nói:

- Chạy nhanh lên! Chỉ chạy với tốc độ này thì lúc nào mới đến được Lưu Vân Sa Hải chứ?

Trình Ưng Vũ bi phẫn đến mức không thể hình dung ra được, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm phép chạy như điên, coi như để loại phát tiết. Trong lòng nàng ta đang thầm nghĩ:

- Miêu Nghị, ngươi cứ chờ đó! chốc nữa ta nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Dưới ánh trăng bàng bạc, hiện lên một cảnh rất kỳ quái. Một nữ nhân đang giang 2 tay ra, khiêng cái ghế dựa mà vẫn chạy như điên. Không những thế, trên chiếc ghế này có một nam nhân đang ngồi.

Miêu Nghị ngồi đong đưa thoải mái. Hắn thong thả lấy ra một khối ngọc điệp, viết thư vào đó. Sau khi viết xong thì cầm Linh Thứu ra khỏi túi thú, gắn thư vào Linh Thứu rồi thả cho nó bay đi.

Thư là gửi về Thủy Hành Cung. Trong thư, hắn cho biết tình hình là vừa mới vào sa mạc liền xui xẻo bị 'Nhất Oa Phong' chặn giết. Chỉ còn mỗi hắn thoát chết. Miêu Nghị giải thích vì chỉ còn mỗi mình hắn, nên rất khó để hoàn thành nhiệm vụ. Mặt khác, tình cảnh đang rất nguy hiểm, nên hắn thỉnh cầu muốn được xin trở về!

Hắn không hề nhắc đến chuyện hắn đã bắt sống được Trình Ưng Vũ, cũng không có nhắc chuyện có người thuê 'Nhất Oa Phong' để giết hắn. Rõ ràng là thông tin về hành động trong nhiệm vụ này ở phía chính quyền bí mật đến thế, vậy mà bọn cướp ở Lưu Vân Sa Hải lại có thể biết được. Dù hắn dám nói ra, người ta sẽ nghĩ hắn đang nói đùa mà thôi.

Hơn nữa, nếu không phải là do người phía chính quyền tiết lộ bí mật, thì hắn không thể nghĩ ra là kẻ nào khác. Ngay cả chính hắn, trước đó cũng không được biết đến lúc nào sẽ tiến vào Lưu Vân Sa Hải, vậy thì kẻ thù trong Trấn Quý điện cũng không có năng lực biết được. Chỉ sợ chuyện này dính lứu đến tầng lớp có địa vị rất cao.

Nhưng mà có rất nhiều chuyện khiến hắn khó hiểu. Nếu như kẻ muốn giết hắn thuộc phía chính quyền, năng lực lại lớn đến mức có thể dòm ngó được bí mật này, thì tại sao không giải quyết hắn luôn cho xong, cần gì phải quanh co lòng vòng như thế cho mệt?

Lại còn chỉ dùng mấy hàng rởm này để giết hắn, tên đó cho rằng hắn có thể đi ra từ Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội lại là hạng người ăn chay hay sao?

Chi tiết này giải thích được nguyên nhân mà 'Nhất Oa Phong' không hiểu rõ về lai lịch của hắn, thậm chí đến cả Miêu Nghị là ai cũng không biết. Vì nếu biết thì sẽ không phái ra đội hình nhỏ thế này. Đây là nguyên nhân khiến cho hắn tin lời nói của Trình Ưng Vũ, không ép hỏi nàng ta đến chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.