Phi Thiên

Chương 1762: Chương 1762: Buồn nôn quá sức




Hiện tại hắn cũng rõ vì cái gì Miêu Nghị không có hứng thú với công pháp của hắn, công pháp của mình quá đáng sợ...

Trong phòng Tiên Thánh Mục Phàm Quân.

Nghe đệ tử giảng thuật. Mục Phàm Quân kinh nghi bất định nói:

- Nói vậy Miêu Nghị có quyền thế không nhỏ trong Đại Thế Giới?

Tông Trấn gật đầu nói:

- Đúng là như thế, mọi người công nhận, Thiên phố là nơi phồn hoa nhất trong Đại Thế Giới, cũng là nơi có chất béo nhiều nhất, không có bối cảnh là không thể làm thống lĩnh, chớ nói chi là Đại thống lĩnh thống trị cả Thiên phố! Cách đây không lâu, bên kia phát sinh một đại sự, cũng là chủ đề Đại Thế Giới còn bàn tán say sưa, người lui tới Thiên Nguyên tinh đều bàn luận Miêu Nghị.

Mục Phàm Quân vội hỏi:

- Thế nào?

Tông Trấn nói:

- Nghe nói quyền quý Thiên đình vừa ý vị trí thống lĩnh Thiên phố. Phái người tìm Miêu Nghị khơi thông, Miêu Nghị không nể tình, kết quả một đám chưởng quầy cửa hàng trong Thiên phố ỷ vào bối cảnh Thiên đình nên liên thủ bức Miêu Nghị xuống đài. Ai ngờ Miêu Nghị không nói hai lời xuất động thủ hạ đóng cửa đánh chó. Trực tiếp phái binh bắt người, quét sạch mấy trăm cửa hàng của quyền quý Thiên đình. Bắt người trên phố, hơn năm ngàn tên gia nô của quyền quý Thiên đình đều bị Miêu Nghị bắt quỳ trước phủ thống lĩnh. Như vậy còn chưa xong, Miêu Nghị ra lệnh một tiếng lại chém đầu hơn ba ngàn người giữa phố, giết máu chảy thành sông! Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng Miêu Nghị sắp không may, ai ngờ Miêu Nghị sau đó không có việc gì, nếu không có đại bối cảnh, Miêu Nghị làm sao dám đối nghịch với đại đa số quyền quý trong Thiên Đình? Nghe đồn là thật, Miêu Nghị thật sự có quyền thế và bối cảnh không nhỏ trong Đại Thế Giới, bằng không tuyệt đối không dám làm như thế.

Mục Phàm Quân nghe xong hít sâu một hơi, hơn ba nghìn tên gia nô quyền quý Thiên đình bay đầu? Nàng cũng là người thống trị một phương, hơi suy nghĩ cũng biết Miêu Nghị kết thù với rất nhiều người trong Thiên đình, như vậy cũng không có việc gì?

Hiện tại nàng hiểu vì cái gì Miêu Nghị không đặt bọn họ vào mắt, người ta bây giờ nhìn mình như cặn bã, nếu không phải mình nắm con tin, làm không tốt Miêu Nghị đã sớm diệt bọn họ, nghĩ lại vẫn còn sợ.

Sau khi cân nhắc sơ qua, Mục Phàm Quân hỏi:

- Nếu Miêu Nghị có thể sử dụng một cửa hàng làm quan, chúng ta cũng có thể dùng cách này khơi thông quan hệ với Đại Thế Giới?

“...”

Tông Trấn sững sờ, chợt lắc đầu cười khổ nói:

- Sư tôn, có khả năng ngài không biết Miêu Nghị ném hai thành cổ phần giá trị bao nhiêu, cho dù bán cả Tiểu Thế Giới cũng kém xa, đệ tử đi dạo bên kia mới biết mình nghèo, không phải nghèo, mà là rất nghèo, đệ tử không thể mua đồ hơi tốt một chút. Nghe nói Miêu Nghị lúc ấy bị bức không có biện pháp nên mới bán, hoàn toàn là vì bảo vệ tính mạng, nếu không thật đáng giá, làm sao có thể ôm đùi Khấu Thiên Vương, hiện tại tiệm tạp hóa Chính Khí đã là nơi kiếm tiền cực lớn trong Đại Thế Giới, làm cho quyền quý Thiên đình đỏ mắt, Miêu Nghị có được địa vị ngày hôm nay cũng đỏ mắt, hắn có thể đứng vững gót chân ở Đại Thế cũng không dễ dàng, có thể nói hắn đã mở ra cục diện, nói đến đây đệ tử cũng bội phục, tên này đúng là nhân tài, cũng rất can đảm! Chúng ta đi Đại Thế Giới không dễ đứng vững bước chân, cho dù Miêu Nghị có cơ duyên không tệ cũng mất mấy trăm năm mới làm được, chúng ta không chịu khổ thời gian ngắn là không có khả năng.

Mục Phàm Quân im lặng, nội tâm không rõ tư vị như thế nào.

Hậu cung bên kia, Miêu đại quan nhân gặp phiền toái, Vân Tri Thu không tin hắn đang yêu thương nàng khổ cực bôn ba bên ngoài, ngủ với hắn bao nhiêu năm qua, nàng không thể bị những lời này hồ lộng vượt qua.

Liên tục bức bách, Miêu Nghị đành phải thú nhận chuyện Hồng Trần tìm hắn, dù hắn không nói chuyện năm xưa phát thề phải cưới Hồng Trần. Nếu như để Vân Tri Thu biết rõ trước khi cưới nàng mà hắn nói lời này với nữ nhân khác, nữ nhân này không nhào tới cắn chết hắn mới là lạ.

Sau khi nghe xong, Vân Tri Thu an tĩnh lại, ném Miêu Nghị một bên, cau mày đi trong hoa viên. Miêu Nghị cẩn thận đi theo sau lưng nàng, trong nhà ba tiểu thiếp, một đống thị tì, da mặt hắn đủ dày cũng chột dạ, hắn phải hiểu cho cảm nhận của Vân Tri Thu.

Hắn cũng nói chuyện Hồng Trần sẽ tự mình đi nói với Vân Tri Thu, hắn không muốn mở miệng, mấu chốt nói không nên lời, bây giờ là bức ra.

Đi tới một bồn hoa, Vân Tri Thu quay đầu lại hỏi:

- Ngươi đáp ứng?

Miêu Nghị nói:

- Ta sao dám đáp ứng, nếu đáp ứng ta còn dám che lấp như vậy sao?

Vân Tri Thu cau mày, cười lạnh nói:

- Không đáp ứng thì ngươi chột dạ làm gì? Sợ là ngươi cũng muốn đáp ứng đúng không?

Miêu Nghị vỗ ngực, nghiêm túc nói:

- Ta tuyệt đối không có suy nghĩ này.

- Xùy!

Vân Tri Thu khinh thường, nói:

- Nếu ta không đáp ứng, vạn nhất lão tam nhà ngươi có việc gì, chẳng phải ngươi hận ta cả đời hay sao?

Miêu Nghị phủ nhận:

- Ngươi nghĩ nhiều, việc này ta sẽ không đáp ứng, ta sẽ nghĩ biện pháp ứng phó Mục Phàm Quân.

- Đi đi!

Vân Tri Thu quay đầu lại, nàng nói:

- Cưới thì cưới, quay đầu lại đi tìm Mục Phàm Quân nói chuyện, chỉ cần ngươi có thể nói động Mục Phàm Quân, ta cũng không có ý kiến gì, dù sao cưới về thì ngươi cũng phải tự nuôi sống nàng.

Ồ! Đúng như Hồng Trần đoán? Miêu Nghị đuổi theo, xác nhận:

- Ngươi thực đáp ứng?

Vân Tri Thu dừng bước, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn thịt người, việc này nàng có thể đáp ứng nhưng Miêu Đại thống lĩnh tuyệt đối không thể đáp ứng, nếu như trở thành thói quen, về sau trong nhà sẽ có một đống thê thiếp.

Miêu Nghị giật mình, sợ hãi thất sắc lui ra phía sau, biết rõ nữ nhân này sắp nổi điên.

- Còn nói ngươi không muốn?

Đột nhiên Vân Tri Thu gào lên giống như bà điên, nàng nhắc váy đá, Miêu Nghị phản ứng nhanh nghiêng người tránh đi.

Hắn vừa tránh liền gặp chuyện không may.

- Thật không biết xấu hổ, ăn trong chén nhìn trong nồi, cả ngày câu ba đáp bốn, hái hoa ngắt cỏ, ngươi còn dám trốn?

Vân Tri Thu cuồng bạo, nàng nhào tới cắn xé Miêu Nghị.

Miêu đại quan nhân lập tức không né, hắn chột dạ đuối lý, hắn không có dũng khí hoàn thủ, ngồi xổm ôm đầu, tùy ý để phu nhân phát tiết tâm tình.

Lúc này Mục Phàm Quân, Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu và Cơ Hoan có thể nói không hẹn mà cùng đi về phía Vân Ngạo Thiên.

Đối với ngũ thánh mà nói, năm tên đệ tử phái đi Đại Thế Giới mang tin tức quá rung động trở về, bọn họ biết rõ Đại Thế Giới rất thần bí, năm tên đệ tử mới lưu lại ba ngày chỉ dọ thám tin tức bình thường, chỉ nhìn cho biết sự vật, từ đó có thể thấy được Đại Thế Giới còn có rất nhiều việc bọn họ chưa thăm dò ra.

Làm năm thánh phiền chán nhất là công pháp của mình quá nổi danh, chưa từng đi Đại Thế Giới nhưng lại biến thành phản tặc của Thiên đình.

Loại cảm giác giống như nuốt con ruồi vào bụng, năm người hận không thể đánh Miêu Nghị một trận tơi bời, gia hỏa này lại thông báo cho bọn họ biết tin tức công pháp của mình làm chi, nếu không ai chạy đi tìm hiểu tin tức việc này, không hỏi không biết, vừa hỏi mới biết bị Miêu Nghị buồn nôn quá sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.