Phi Thiên

Chương 3341: Chương 3341: Cha mẹ vợ tới (1)




Văn Trạch nhe rằng ra, dở khóc dở cười, tới gần hắn nhỏ giọng nói:

- Không dối gạt đại nhân, ta nghe được chút tin tức, gần đây Thiên hậu và bệ hạ cãi nhau có phần căng thẳng, tính khí Thiên hậu nương nương rất lớn, không ai dám chọc, Thượng Quan đại tổng quản phỏng chừng không tiện mở miệng, bằng không cũng không bảo ta nói chuyện này.

Miêu Nghị cau mày lại:

- Không phải ta không nề mặt ngươi, chỉ là ngươi phải hiểu rõ một chuyện rốt cục là ngươi đứng phía bên nào? Hiện giờ ngươi là người phủ Tổng đốc U Minh, nhưng lại giúp người ngoài cắt thịt bên này, có phó Tổng đốc như ngươi sao? Sau này còn dám cho ngươi cầm quyền sao?

Không phải là hắn không cho Thượng Quan Thanh mặt mũi, Quần Anh hội là cái rắm gì, ngay cả Quần Anh hội đều chia phần, vậy những người khác tìm tới thì hắn phải từ chối như nào, đâu ra việc cho không nhiều như vậy, quá mức thì sau đó đưa cho Thượng Quan Thanh một phần lễ trọng là xong.

Văn Trạch bị hắn nói có phần lúng túng, giải thích:

- Ta không có s này, phía bên kia để ta chào hỏi dàn xếp trước, sau đó phái người khác tới bàn luận việc này.

Trên thực tế Thượng Quan Thanh để hắn toàn quyền quyết định, tuy rằng có phái người khác tới, nhưng người Thượng Quan Thanh phái tới phỏng chừng không làm gì được Miêu Nghị, mà Văn Trạch có thể tới nơi này làm phó Tổng đốc là vì Thượng Quan Thanh ở sau lưng bỏ công sức, bởi vì Thượng Quan Thanh cảm thấy quan hệ giữa Văn Trạch và Thượng Quan Thanh cũng không tệ, bằng không lần này chưa chắc tới lượt Văn Trạch tới đây làm phó Tổng đốc, Văn Trạch tới đây có thể nói chính là hậu chiêu Thượng Quan Thanh chuẩn bị trước.

Nhưng tình hình bên này hiện giờ mới có lợi cho mọi người phân chia, quyền to bị Miêu Nghị độc chiếm, bị Miêu Nghị nắm chắc trong tay, câu đầu tiên của Miêu Nghị ý bảo Văn Trạch qua một bên hóng mát. Văn Trạch cũng không dám quá đà, vừa thấy có chuyện bất ổn, lập tức đùn đẩy trách nhiệm.

Miêu Nghị hỏi:

- Phái ai tới?

- Không biết.

Văn Trạch lắc đầu, hắn thật không biết phái ai tới.

Có điều Miêu Nghị rất nhanh đã biết, ngoại trừ Quần Anh hội thì còn có thể là ai.

Miêu Nghị không muốn gặp, bây giờ trong mắt hắn Quần Anh hội không tính là gì, từ lâu hắn đã không phải là Miêu Nghị có thể bị Quần Anh hội chèn ép khiến không thể không giao cổ phần trong tay. Bằng thế lực hiện giờ của hắn, Quần Anh hội muốn làm gì hắn căn bản là không thể nào.

Nhưng mà người đến khá là đặc thù, không gặp không được, người đến là Đại chưởng quỹ Quần Anh hội Hoàng Phủ Đoan Dung.

Không chỉ cần gặp, còn phải tự thân nghênh tiếp ngoài phủ Tổng đốc, không thể mặt sư cũng phải mê mặt phật, người ta là mẹ của Hoàng Phủ Quân Nhu, không nói tới quan hệ với Hoàng Phủ Quân Nhu, đối phương nhiều lần âm thầm báo tin trong bóng tối, sau này còn có chỗ cần nhờ người ta, hắn cũng không dám đắc tội.

Vừa gặp mặt, Miêu Nghị lập tức chắp tay hoan nghênh, vui cười hớn hở:

- Cơn gió nào đưa Đại chưởng quỹ tới đây vậy?

Hoàng Phủ Đoan Dung giấu thần sắc phức tạp sâu trong đáy mắt, khách khí hành lễ nói:

- Bái kiến tổng đốc đại nhân.

- Không cần đa lễ, xin mời!

Miêu Nghị đưa tay ra mời, tự mình dẫn vào.

Hoàng Phủ Đoan dung tiến vào phủ Tổng đốc quan sát chung quanh, thấy khắp nơi là cao thủ thị vệ, lại thêm trọng binh phòng hộ bên ngoài, trong lòng âm thầm cảm thán, tiểu tử này chân chính trở thành chư hầu một phương nắm giữ quyền lớn, đáng tiếc phú quý này nữ nhi của mình không hưởng thụ được.

Đến phòng khách, dâng nước trà lên, Miêu Nghị ra hiệu cho những người khác đều lui xuống, ngay cả Dương Triệu Thanh cũng không ngoại lệ, không phải là hắn không tin Dương Triệu Thanh mà là không tiện.

Dương Triệu Thanh lui xuống cũng cảm thấy bất ngờ, hắn mơ hồ cảm thấy Miêu Nghị có quan hệ không bình thường với vị đại chưởng quỹ này, ngay cả chuyện Bất hủ mộc đều không dối mình, có gì lại bảo mình lui ra để hắn nói chuyện riêng với vị này.

Không có người ngoài. Thần thái Hoàng Phủ Đoan Dung cũng thay đổi, nhíu mày lạnh lùng nhìn Miêu Nghị. Miêu Nghị có chút lúng túng, nâng chén trà lên uống để che giấu.

Hoàng Phủ Đoan Dung cũng không nói lời nào, cứ chờ như vậy. Miêu Nghị cuối cùng không thể không lên tiếng hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây?

- Không hoan nghênh đúng không?

Hoàng Phủ Đoan Dung cười lạnh một tiếng:

- Cũng đúng, toàn bộ Thiên Nhai trong thiên hạ đều nằm trong tay ngươi, Tổng đốc đại nhân quyên cao chức trọng sao có thể đặt một tiểu thương như ta trong măt được, có thể gặp mặt ta đã là cho ta thể diện bằng trời rồi.

Miêu Nghị vội ho một tiếng:

- Quan hệ giữa chúng ta không tồn tại chuyện đó.

Hoàng Phủ Đoan Dung cười gằn lớn:

- Chúng ta có thể có quan hệ gì? Ngươi nói xem giữa chúng ta là quan hệ gì?

Chiếm con gái người ta lại không cưới, quan hệ gì Miêu Nghị cũng không nói ra được, chỉ có thể cười gượng nói tránh đi:

- Quân Nhu vẫn tốt chứ?

- Đừng hỏi ta!

Hoàng Phủ Đoan Dung trước đó còn tạm, nói tới đây lập tức nổi giận, cả đời con gái bà bị hủy hoại bởi tên khốn kiếp này:

- Ta tới để làm gì ngươi cũng biết, chuyện tiệm tạp hóa Chính Khí ngươi chuẩn bị làm như nào?

Trong lòng Miêu Nghị gào thét một tiếng, sao đối phương lại đến đàm luận chuyện này, không phải là ai biết tầng quan hệ giữa hai người mà cố ý chứ. Có điều nghĩ lại thì hắn thấy mình cả nghĩ quá rồi, đối phương vốn là Đại chưởng quỹ Quần Anh hội quản lý công việc cửa hàng, đến đây không phải chuyện bình thường sao.

Miêu Nghị chỉ có thể cường gượng che dấu:

- Chuyện tiệm tạp hóa Chính Khí không liên quan với ta. có phải là ngươi hỏi sai người rôi không?

Hoàng Phủ Đoan Dung trừng mắt nói:

- Dám nói không liên quan? Ngươi đào sạch người của Chính Khí môn, còn muôn băt đầu từ sô không, đây chăng phải là muôn lật đô tiệm tạp hóa Chính Khí sao? Tôn thât bên ta ai quản?

Miêu Nghị:

- Đúng là không liên quan tới ta, là Hạ Hầu gia để người chạy, có tôn thât ngươi tới tìm Hạ Hầu gia, tìm ta cũng vô dụng!

- Ồ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.