Miêu Nghị nhắc nhở một lần nữa, vẻ mặt nhàn nhạt nói:
- Chuyện như vậy dễ như trở bàn tay, nếu chư vị cũng không bằng lòng làm, vậy làm sao Miêu mỗ có thể tin tưởng các ngươi là thật tâm gia nhập Hồng Cân minh ta, làm thế nào tin tưởng sau khi bọn ngươi gia nhập Hồng Cân minh sẽ nghe theo ta điều khiển?
Lời này đã hết sức rõ ràng, ta muốn các ngươi phải nộp đầu danh trạng!
Bọn Lỗ Tư Bình âm thầm trao đổi một phen, cũng cảm thấy dựa theo Miêu Nghị nói đột nhiên xuất thủ đúng là không có gì khó. Cho dù là chính diện giao phong bên mình cũng sẽ không chịu thiệt, hà huống là đột nhiên xuất thủ đánh lén.
Sau khi thống nhất ý kiến, mọi người chắp tay nói:
- Bọn ta tuân theo Minh chủ điều khiển.
Miêu Nghị nhìn về phía đám người Nghiêm Bách Xuyên phía dưới đã đi trở về trận doanh mình:
- Việc này không nên chậm trễ, không nên để cho bọn họ chạy.
Bọn Lỗ Tư Bình lập tức xuống núi, lúc trở lại trong môn mỗi người, bọn Nghiêm Bách Xuyên đã nói rõ tình huống với đồng môn, dẫn đồng môn quay đầu đi.
Chú ý động tĩnh phía dưới, Miêu Nghị dặn dò tả hữu:
- Dựa theo kế hoạch thúc giục tuyết lở trước đó chuẩn bị công kích, nếu bọn Lỗ Tư Bình không xuất thủ, chúng ta sẽ tiêu diệt cả bọn họ!
Thích Tú Hồng sau lưng nghe vậy có vẻ không rét mà run.
- Dạ!
Bọn Triệu Phi lần đầu trịnh trọng chắp tay lãnh mệnh. Trải qua kiểm nghiệm, những gì Miêu Nghị làm chân chính là nghĩ cho mọi người, bây giờ mọi người mới coi như chân chính quy phục.
Sau khi đã yên lòng quy thuận, tốc độ bọn Triệu Phi an bài mọi chuyện cũng nhanh hơn không ít.
Sườn núi, bọn Nghiêm Bách Xuyên mới vừa dẫn nhân mã đi không xa, nghe được động tĩnh sau lưng quay đầu nhìn lại, thấy bọn Lỗ Tư Bình cũng dẫn nhân mã không nhanh không chậm trở về, Nghiêm Bách Xuyên không khỏi kêu lên:
- Lỗ lão đệ, không phải là các ngươi đã đáp ứng điều kiện Hồng Cân minh sao? Vì sao trở về?
- Điều kiện Hồng Cân minh quá nhiều, thật sự khó có thể chịu đựng, hay là tìm cách khác…
Lỗ Tư Bình trả lời.
Nghiêm Bách Xuyên phất tay bảo mọi người dừng lại, kể cả mười mấy tên đại biểu các phái xoay người xuyên qua nhân mã phe mình nghênh đón:
- Tiểu tặc rõ ràng đang cố ý gây khó khăn cho chúng ta. Lão đệ, mới vừa rồi bọn ta thương lượng với nhau, vì sao chúng ta không kết minh tự vệ, cần gì phải nghe người khác điều khiển?
Lỗ Tư Bình khẽ khoát tay, nhân mã sau lưng y cũng ngừng lại, Lỗ Tư Bình lộ vẻ hứng thú hỏi:
- Xin hỏi sau khi kết minh sẽ nghe hiệu lệnh ai?
Nghiêm Bách Xuyên nhất thời nghiêm túc nói:
- Có thể từ từ thương lượng. Nếu như chư vị không có ý kiến, Nghiêm mỗ bằng lòng ra sức vì mọi người.
Ra sức là giả, muốn làm Minh chủ mới là thật, Lỗ Tư Bình gật đầu nói:
- Thương lượng sợ là không có kết quả gì, Nghiêm huynh làm Minh chủ ta cũng không có ý kiến, chỉ là muốn hỏi một câu: Ví như gặp cường địch tập kích, Nghiêm huynh có chịu để cho đệ tử Tam Tổ môn xông lên phía trước chăng?
Lời này vừa nói ra, trong hàng đệ tử Tam Tổ môn sau lưng Nghiêm Bách Xuyên đã có người kêu lên:
- Minh chủ xuất thân từ Tam Tổ môn thì để cho đệ tử Tam Tổ môn xông lên phía trước, đây là đạo lý gì!? Dĩ nhiên là mọi người nghe theo Minh chủ điều khiển.
Nghiêm Bách Xuyên quay đầu lại trừng mắt, ý bảo đệ tử trong môn câm miệng, quay đầu lại cười nói:
- Lão đệ, vấn đề này có thể yên tâm, sẽ không để cho quý phái thua thiệt, Nghiêm mỗ tất sẽ không độc đoán chuyên quyền, đến lúc đó có thể thương lượng với mọi người.
- Gặp phải cường địch tập kích còn thương lượng? Chỉ sợ còn chưa thương lượng ra kết quả, lúc ấy đã hết sức muộn màng, chỉ sợ còn chưa thương lượng ra kết quả bên mình cũng đã rối loạn nội bộ. Làm sao đặt chân ở Tinh Tú Hải?
Lỗ Tư Bình cười lạnh hai tiếng.
Nghiêm Bách Xuyên có vẻ không vui nói:
- Nếu Lỗ lão đệ có biện pháp tốt hơn, không ngại nói ra cho mọi người nghe một chút.
- Có biện pháp, chính là giết lão!
Lỗ Tư Bình đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ thương liền đâm.
Y vừa động thủ, giống như phát ra tín hiệu tấn công, hơn sáu trăm nhân mã sau lưng lập tức ỷ vào địa lợi, trên cao xung phong đánh xuống, hai bên trong nháy mắt rối loạn.
Phản ứng Nghiêm Bách Xuyên cũng mau, nhanh chóng xuất thủ, ngăn được một thương Lỗ Tư Bình đâm tới, chuyển qua phản kích. Giữa lúc hai bên đánh nhau, lão gầm lên:
- Lỗ Tư Bình, ta hảo tâm chiêu mộ, ngày xưa không thù, ngày nay không oán với ngươi, vì sao đánh lén?
- Phụng mệnh Minh chủ giết giặc!
Lỗ Tư Bình quả quyết nói ra chân tướng, Du Bách Hưng cùng là Thanh Liên cửu phẩm đã xuất thủ, hai người liên thủ mà chiến.
Nghiêm Bách Xuyên bị đánh cho luống cuống tay chân rống giận liên tiếp:
- Cẩu tặc, dám hại ta!
Bên kia Phí Đắc An cùng Cổ Tử Phong cộng thêm hai tên đồng môn Thanh Liên bát phẩm trợ giúp, bất quá trong vài lần hô hấp đã giết chết một tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm.
Hai người đắc thủ xong nhìn nhau gật đầu, Phí Đắc An dẫn một tên đồng môn chạy về phía Lỗ Tư Bình và Du Bách Hưng, Cổ Tử Phong dẫn dắt một tên đồng môn xông về phía Đổng Toàn và Hồ Viễn liên thủ chiến một tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm khác.
Làm sao Nghiêm Bách Xuyên chống đỡ được ba tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm thêm một tên cao thủ bát phẩm liên thủ vây công, muốn thoát thân chạy trốn cũng không thể được. Bảo giáp trên người nở rộ bảo quang màu xanh chịu đựng mấy lần công kích liên tiếp giúp lão, long câu phát ra một tiếng rên rỉ quỵ xuống.
Nghiêm Bách Xuyên vừa muốn tung mình nhảy lên, bị Lỗ Tư Bình đâm một thương vào đùi kéo lại.
- Cẩu tặc...
Nghiêm Bách Xuyên rống giận thê lương một tiếng sau đó ngưng bặt, bị vây công thanh quang bảo giáp trên người bị đánh cho ảm đạm không ánh sáng, đầu bị chém xuống.
Bên này vừa đắc thủ, mấy người lập tức nhìn về phía Cổ Tử Phong, chỉ thấy bên kia đã đắc thủ trước bọn họ một bước, đã đánh vào trong đám người hỗn chiến. Mấy người bọn họ cũng chém trái chém phải tham chiến, lực sát thương vô cùng.
Bên Nghiêm Bách Xuyên không còn cao thủ hàng đầu chế trụ cao thủ hàng đầu phe đối phương, bọn Lỗ Tư Bình giống như hổ lạc đàn dê không ai có thể ngăn được. Sáu cao thủ tên Thanh Liên cửu phẩm thẳng tay công kích hậu quả có thể tưởng tượng được, đánh cho đối phương kêu thảm thiết liên tiếp.
Bọn Miêu Nghị đứng trên đỉnh núi tuyết lạnh lùng nhìn chém giết tàn khốc phía dưới, chiến cuộc nghiêng về một phía cũng không kiên trì bao lâu.
Mấy người lẻ tẻ chạy ra cũng bị bọn Lỗ Tư Bình tự thân xuất mã đuổi theo, đánh cho chết cả người lẫn long câu. Sau khi dưới màn đêm vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, bọn Lỗ Tư Bình ầm ầm chạy trở về, ra lệnh lập tức thu dọn chiến trường.
Thu thập chiến lợi phẩm xong, bọn Lỗ Tư Bình dẫn dắt nhân mã ầm ầm vọt lên, dừng ở bên ngoài cách bọn Miêu Nghị mấy chục thước.
Bọn Lỗ Tư Bình nhảy xuống ngựa, xách theo một chiếc bao bố, lấy ra bên trong một đống nhẫn trữ vật dâng lên:
- Không một ai lọt lưới, may mắn không làm nhục mạng!