Phi Thiên

Chương 1712: Chương 1712: Chiếm dụng của công




Hắn cũng chỉ muốn Thiên Đế biết rõ hắn trung tâm, căn bản không ngờ Thiên Đế phong thưởng phu nhân của mình. Muốn thăng cấp thì có hắn bảo kê, có cơ hội cho lão bà của mình, ai ngờ Thiên Đế trực tiếp làm rõ chiêu này, không làm quyền quý khác trong Thiên đình hiểu lầm cũng khó khăn.

Hắn có cảm giác lấy đá nện chân mình, hắn cũng không muốn học Cao Quan làm cô thần, dường như Thiên Đế lại có ý đồ.

Thủ Thành Cung chính là biệt thự của Đại thống lĩnh, bên trong cũng có người của Miêu Nghị. Miêu Nghị nhận được tin tức liền hiểu, thì ra mình gặp nguy hiểm gánh trách nhiệm nhưng không có chỗ tốt gì, cuối cùng tiện nghi Bích Nguyệt phu nhân.

Trong hậu điện, Miêu Nghị phiền muộn đi tới đi lui.

Tử giáp thượng tướng tứ tiết, lại thăng một cấp chính là đô thống tọa trấn tinh vực. Hiện tại hắn đã hiểu, rốt cục hiểu vì sao Bích Nguyệt phu nhân lại muốn ôm trách nhiệm, thì ra là muốn gánh công lao.

Nói không tức giận là giả, hắn cũng không có biện pháp, địa vị của mình quá thấp, tin tức không kịp thời, cũng không rõ tình hình trong Thiên đình, nào có tư cách giành công lao của người ta, căn bản không có biện pháp vận tác.

Hắn càng không biết là, Bích Nguyệt phu nhân có thể có công lao là do Thiên Nguyên Hầu và Cao Quan song song vận động phía sau, cũng dìm tác dụng của Miêu Nghị xuống thấp nhất, không có chuyện Miêu Nghị hắn.

Miêu Nghị thở dài đi vài vòng trong hậu điện, cũng suy nghĩ cẩn thận, sự việc lần này hắn không có bất hạnh hay không may, Bích Nguyệt phu nhân ôm công lao cũng không có gì, lực chú ý của mọi người đều dồn vào Bích Nguyệt phu nhân, cho rằng Bích Nguyệt phu nhân làm chủ không phải chuyện xấu.

Đương nhiên, Bích Nguyệt phu nhân không để hắn ăn thiệt thòi, nàng triệu kiến hắn vào Thủ Thành Cung.

Trong hậu hoa viên, hai người đi dạo lần nữa, Bích Nguyệt phu nhân lại hái hoa, Miêu Nghị vẫn cầm cho nàng như lúc trước giống như phu thê với nhau, may mắn Vân Tri Thu không nhìn thấy, bằng không chắc chắn sẽ nói gở gì đó.

Sau khi báo với Miêu Nghị chuyện xử lý cửa hàng của trăm thương hộ, Bích Nguyệt phu nhân âm thầm nhắc nhở:

- Đồ vật của hơn hai trăm cửa hàng sung công một nửa! Một nửa còn lại không thể để mọi người bận rộng toi công, dù sao cũng lo lắng hãi hùng một hồi, không có công lao cũng cũng có khổ lao, ngươi xem mà phân phối.

Đúng là không xem mình là người ngoài, vậy mà trực tiếp nói rõ muốn nuốt một nửa đồ vật! Miêu Nghị ôm một đống hoa tươi, hỏi:

- Vạn nhất tiết lộ ra ngoài có phiền toái hay không?

- Ah! Đại thống lĩnh sát phạt quyết đoán của ta đâu rồi? Không phỉa lá gan của ngươi rất lớn sao? Vì sao hiện tại nhát như chuột?

Bích Nguyệt phu nhân trêu chọc, hắng giọng nói với hắn:

- Cứ công bố kết quả xử lý, người thông minh cũng biết ý của Thiên Đế, đám chủ nhân phía sau không biết bị sung công bao nhiêu, dù sao cũng không phải đồ của bọn họ. Chúng ta không động tới cửa hàng, đồ vật trong cửa hàng có bao nhiêu do chúng ta nói mới tính, dù sao cũng chỉ đánh vỡ chút bàn ghế trong cửa hàng, người phía dưới lúc thu đồ vật tay chân không sạch sẽ cũng bình thường, mượn uy phong của Thiên Đế, có cơ hội tốt không hạ thủ thì ra tay lúc nào? Lúc trước Khấu Văn Lam đào hố Hạ Hầu Long Thành, ngươi cho rằng ta không biết? Các ngươi đâu phải mới làm lần đầu tiên.

“...”

Miêu Nghị vội ho một tiếng, nói:

- Ty chức tận lực nghĩ biện pháp.

- Cái gì gọi là tận lực nghĩ biện pháp, đây là phần thưởng của ngươi, nếu ngươi không muốn thì ta không có biện pháp, cũng đừng nói ta bạc đãi ngươi.

Bích Nguyệt phu nhân cố ý vươn người tới lộ bộ ngực đầy đặn, dáng người thành thục phong tình mê người như cây đào mật chín mọng, ai nhìn thấy cũng muốn cắn một cái.

Muốn! Không muốn mới là lạ!

Nhưng không phải muốn hoa tươi trên tay, Miêu Nghị vừa ra khỏi cung liền giao hoa tươi cho thủ vệ.

Ánh mắt nữ nhân kia quá mê người, bao hàm thâm ý trong đó! Tăng thêm vừa già lại tặng hoa tươi cho hắn, hắn cảm giác có ám chỉ gì đó... Hắn cũng không muốn trở thành Mộ Dung Tinh Hoa và Dương Thái, kết cục của hai người là vết xe đổ cảnh cáo hắn, đội nón xanh cho Hầu gia là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Vừa về tới biệt thự, Miêu Nghị lập tức bắt tay xử lý việc này.

Cởi bỏ niêm phong một trăm cửa hàng, cũng dán thông cáo bảo các cửa hàng tới lãnh đồ vật của mình.

Mặt khác sung công một nửa đồ vật hơn hai trăm cửa hàng, một nửa còn lại dựa theo ‘ luật lệ ’ chém một nửa đưa cho Bích Nguyệt phu nhân, một nửa còn lại Miêu Nghị Đại thống lĩnh lưu lại một nửa, một nửa khác giao cho người bên dưới, mỗi người có phần, dựa theo cấp bậc mà phân nhiều ít.

Tài vật hơn hai mươi cửa hàng nằm trong tay Miêu Nghị, thực không phải con số nhỏ, cũng không phải cửa hàng nhỏ trong Thiên phố, đều là cửa hàng của quyền quý trong Thiên đình. Đương nhiên, Bích Nguyệt phu nhân chiếm tài vật của hơn năm mươi cửa hàng.

Đều nói thiên phố là nơi mập chảy mỡ, thật không lừa người!

Trong động thiên phúc địa của bà chủ Vân Dung Quán, lúc Miêu Nghị mang tài vật cực lớn đặt trước mặt nàng, Vân Tri Thu kiếm kê sơ bộ cũng thất thần.

Phát đại tài, vậy mà không nhìn thấy bộ dạng mừng rỡ của nữ nhân này giống lúc trước.

Miêu Nghị ngồi đối diện nàng, hỏi:

- Như thế nào? Vẫn còn giận ta?

Vân Tri Thu lắc đầu nói:

- Thì ra tất cả là do Bích Nguyệt phu nhân âm thầm bày mưu đặt kế, làm hại ta lo lắng một hồi, cũng bảo Lang Lang và Huyên Huyên rời đi.

Miêu Nghị trợn mắt, nói:

- Nàng bày mưu đặt kế? Ta nhổ vào! Nàng chiếm tiện nghi của ta thì có...

Lúc này hắn mang chuyện Bích Nguyệt phu nhân đoạt công lao nói với Vân Tri Thu.

Ai ngờ Vân Tri Thu nghe xong càng im lặng, chuyện cho tới bây giờ, lúc trước nàng cho rằng Miêu Nghị dám làm là có chỗ dựa, thật không nghĩ tới Miêu Nghị có khí phách và thủ đoạn như thế! Nàng cảm thán nói:

- Vì sao ngươi không nói sớm cho ta biết?

Miêu Nghị cũng yên lặng, nói:

- Nếu như nói sớm cho ngươi biết, ngươi sẽ đồng ý sao? Ngươi nhất định sẽ tìm các biện pháp ngăn cản ta, khi đó ngươi sẽ dùng mọi cách giày vò ta, ta không theo cũng phải theo... Vân Tri Thu, kỳ thật ta cảm thấy ngươi...

Hắn không nói nữa.

Đôi mắt Vân Tri Thu chớp chớp, nhìn ra hắn muốn nói lời thật tình, đứng dậy đi đến phía sau hắn, cũng tựa vào vai, hỏi nhỏ bên tai Miêu Nghị:

- Cảm thấy ta như thế nào?

Miêu Nghị do dự một lúc vẫn nói:

- Có phải ngươi chê bối cảnh xuất thân của ta thấp kém, trong tiềm thức của ngươi cảm thấy cách làm việc của ta không lên nổi mặt bàn?

Vân Tri Thu kinh sợ, đây chẳng phải nói mình xem thường hắn.

Vội vàng đứng thẳng lên, một tay vuốt váy ngồi xuống đùi hắn, cũng bưng mặt hắn và nói:

- Ngưu Nhị, tại sao ngươi nghĩ như thế? Đều nói lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, ta đã gả cho ngươi, chính là người của ngươi, tại sao cảm thấy ngươi không lên nổi mặt bàn? Nếu thật có suy nghĩ này, lúc trước ta cũng không gả cho ngươi. Xuất thân bối cảnh tính toán là cái gì, vương hầu tướng lĩnh, lúc thánh cũng không phải trời sinh chính là lục thánh, nam nhân ta làm việc quả quyết, lúc nào quan tâm tới bối cảnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.