Phi Thiên

Chương 2832: Chương 2832: Chủ nhục thần chết (2)




Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu không tìm thấy nhân chứng, âm thầm truyền âm thì không thể nào tìm thấy nhân chứng được lời làm nhục Thiên Hậu thế này mà lại không có nhân chứng đúng là lợi hại!

- Ngươi nói dối, ngươi nói bậy! Doanh Vô Khuyết đang quỳ trên mặt đất ngay bắt đầu nóng nảy, chỉ vào Miêu Nghị rồi mắng, sau đó chắp tay với Thanh Chủ nói:

- Bệ hạ, tiểu thần hoàn toàn không có nói những lời này. Ngưu Hữu Đức đang vu oan cho thần, xin bệ hạ suy xét!

Khấu Tranh ngồi ở phía sau âm thầm lất linh tinh liên hệ hỏi thăm người bên ngoài xem Doanh Vô Khuyết có cử động nào chỉ rằng hắn đang âm thầm truyền âm cho Miêu Nghị hay không, sau khi được hồi đáp lại không có và được xác nhận nhiều lần, ngay cả Khấu Cần cũng nói không có, Khấu Cần bảo hắn đứng cạnh Doanh Vô Khuyết, tu vi của Doanh Vô Khuyết và hắn không kém nhau bao nhiêu, cho dù có một chút chấn động pháp lực thì hắn cũng có thể phát hiện được. Vì thế Khấu Cần hỏi Khấu Tranh đang có chuyện gì xảy ra vậy?

Khấu Tranh dằn linh tinh xuống, sau đó nhìn về phía Miêu Nghị, hắn thực sự bó tay rồi, cho dù Khấu gia đã vứt bỏ Miêu Nghị, nhưng danh phận vẫn còn đó, nếu không đứng ra làm chứng cho Miêu Nghị thì không thể nào nói nổi, nhưng bây giờ sao có thể nhảy ra làm chứng cho Miêu Nghị chứ?

- Bệ hạ...

Thanh âm của người phụ nữ vang lên, khiến cho mọi người tập trung ánh mắt về phía đó.

Hạ Hầu Thừa Vũ dùng một tay xoa cái bụng tròn trịa của mình. Vẻ mặt gượng cười vui vẻ, nàng chính là người đã mở miệng lên tiếng, cắt ngang Doanh Vô Khuyết đang gào thét, ngay cả những lời Tề Linh Hoàn định nói cũng phải nuốt vào trong bụng.

Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lên phía Thiên Hậu nương nương Hạ Hầu Thừa Vũ vừa mới lên tiếng, vẻ mặt hắn không có biểu tình gì, coi nhẹ ánh mắt Doanh Vô Khuyết như đang muốn nuốt sống chính mình, trong lòng tỉnh táo chưa từng có, đây cũng là phản ứng đã được trui rèn qua biết bao nhiều lần lăn lộn giữa lằn ranh sống chết, hắn hiểu rõ tình hình càng nguy hiểm thì càng phải tỉnh táo ứng phó.

Không phải hắn chưa từng tới Ngự Viên, hắn đã trấn thủ Ngự Viên nhiều năm như vậy, đương nhiên đã gặp mặt Hạ Hầu Thừa Vũ, cũng bị Hạ Hầu Thừa Vũ dạy dỗ qua, nếu không phải được Cận Vệ Quân che chở, e rằng mạng nhỏ của hắn đã khó bảo toàn trước Huấn Long Tiên rồi, vì thế hắn hiểu rõ sức chịu đựng cũng như lòng dạ của nàng thế nào.

Thanh Chủ hơi nhíu nhíu lông mày, hắn không thích hậu cung nhúng tay vào việc của triều đình, vì thế chỉ thản nhiên hỏi lại

- Thiên Hậu muốn nói gì sao?

Ngay cả Hạ Hầu Thác đang ngồi bên dưới ngay cạnh nàng cũng phải nhíu mày nhìn Hạ Hầu Thừa Vũ, sắc mặt Hạ Hầu Lệnh ngồi quỳ phía sau Hạ Hầu Thác cũng trở nên căng thẳng, cúi thấp đầu che giấu tia khó chịu thoáng qua trong mắt.

Hạ Hầu Thừa Vũ cười khan trả lời:

- Bệ hạ, về lý mà nói thì nô tỳ không nên mở miệng nói chuyện trong những trường hợp như thế này, nhưng nếu suy nghĩ theo một phương diện khác, dù sao thì đây cũng là tiệc mừng thọ của gia gia nô tỳ, vả lại Ngưu Hữu Đức cũng là thuộc hạ trực thuộc Thiên Tần Cung, vì thế khi nghe Ngưu Hữu Đức nói như thế, dường như có liên lụy đến nô tỳ, nếu nô tỳ bỏ mặc cho qua thì không thể nói nói nổi, vì thế nô tỳ muốn hỏi Ngưu Hữu Đức một câu, chẳng hay bệ hạ có đồng ý không?

Nàng nói cũng có lý riêng của mình, dù sao trên triều đình của là nơi “nói đạo lý”, vì thế Thanh Chủ gật đầu nhẹ nhàng nói:

- Chỉ cần không rối loạn công chính, Thiên Hậu cứ hỏi đi.

- Vâng!

Hạ Hầu Thừa Vũ bằng lòng, quay đầu nhìn xuống Miêu Nghị ở phía dưới, giọng điệu hỏi han mang đầy uy nghi:

- Ngưu Hữu Đức, bổn cung hỏi ngươi, ngươi nói rằng Doanh Vô Khuyết âm thầm truyền âm nói chuyện về bản cung, có thật hay không?

Miêu Nghị chắp tay nói:

- Bẩm nương nương, tất nhiên là thật rồi, chẳng qua là Doanh Vô Khuyết không chịu thừa nhận mà thôi, tiểu thần cũng không còn cách nào khác.

- Ngươi nói bậy!

Doanh Vô Khuyết gào thét trong tức giận, thực sự muốn cắn chết Miêu Nghị ngay tại chỗ

- Doanh Vô Khuyết, ngươi có thế để bổn cung hỏi xong hay không?

Hạ Hầu Thừa Vũ hé miệng nở nụ cười nhę nhàng, nhưng ý lạnh trong giọng nói phảng phất ra ngoài khiến ai cũng nhận ra.

Doanh Vô Khuyết cố nén phẫn nộ ngậm miệng lại, chẳng lẽ hắn dám không cho Thiên Hậu hỏi tiếp hay sao chứ? Nếu hắn dám nói thế, chắc chắn sẽ bị Ti Nghi Quan của Ngự Viên lôi ra đánh chết trong loạn côn rồi.

Hắn ngậm miệng. Vì thế Hạ Hầu Thừa Vũ mới tiếp tục hỏi:

- Ngưu Hữu Đức, hắn nói bổn cung như thế nào?

- Điều này...

Lúc này Miêu Nghị lại trưng ra vẻ mặt ấp a ấp úng do dự không thôi.

Doanh Vô Khuyết thấy thế thì giật mình, một phần giận dữ cũng biết mất, trong lòng bắt đầu cười lạnh, ngươi dám cắn bậy, vậy thì ta xem ngươi thêm thắt như thế nào đây, hay là tự kéo bản thân mình xuống nước luôn.

Thanh âm Hạ Hầu Thừa Vũ bắt đầu mang theo sự nặng nề:

- Làm sao thế? Ngươi luôn miệng bảo Doanh Vô Khuyết như thế này như thế kia, vì sao khi bổn cung hỏi ngươi thì ngươi lại không nói, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?

Miêu Nghị ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc, thần tình kích động, thanh âm mang theo lực lượng mạnh mẽ, hắn ôm quyền nói:

- Nương nương, không phải thần không thể nói được ra lời, mà là bởi vì tên Doanh Vô Khuyết này chẳng những nói chuyện có liên quan đến nương nương mà còn dính dáng đến cả Thiên Phi nương nương, tiểu thần không dám nói, bởi vì trí nhớ của tiểu thần không tốt, không thể nhớ rõ. Tóm lại, tiểu thần bị chọc giận bởi những lời nói của Doanh Vô Khuyết, tiểu thần là người không có bản lĩnh gì đặc biệt, cũng không có khiếu ăn nói, nhưng vẫn có vài lời tâm huyết cần phải nói, tiểu thần biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, đây cũng là nguyên do vì sao lúc tiểu thần hành lễ lại hô lên đột ngột “tham kiến thiên tử”, chỉ vì muốn Doanh Vô Khuyết biết cái gì là chủ, cái gì là thứ, có lẽ người khác nghĩ rằng tiểu thần đang nịnh nọt, nhưng đối với tiểu thần thì dù sao tiểu thần cũng là thuộc hạ trực tiếp lệ thuộc sự quản hạt của Thiên Tần Cung, chủ nhục thần chết, vì việc này mà chết thì có xá chi! Đây cũng là cung cách làm việc của tiểu thần, nếu đổi lại ở đây là Quỷ Thị, nếu Doanh Vô Khuyết dám nói những lời như thế, mặc kệ hắn có bối cảnh thế nào, chắc chắn thần sẽ ra tay giết ngay, chuyện ngu xuẩn nào thì tiểu thần cũng đã làm qua hết cả rồi, vì thế đã đắc tột với rất nhiều người, xin nương nương thứ tội!

Lời nói của hắn chấn động của triều đình, khí thế sục sôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.