Phi Thiên

Chương 3389: Chương 3389: Chủ tớ (1)




- Xin sư phụ nói rõ. Doanh Nguyệt cung kính nói. Yêu tăng Nam Ba nói:

- Tố khổ, cầu bọn chúng bố thí cho chút tài nguyên tu luyện hoặc là tài vật cho ngươi.

Doanh Nguyệt có chút không hiểu.

Yêu tăng Nam Ba liếc nàng một cái, biết nàng không hiểu, giải thích:

- Ngươi lưu lạc tới hiện giờ, cháy túi là chuyện hợp tình hợp lý, người niệm tình cũ của Doanh gia muốn giúp ngươi đương nhiên sẽ giúp ngươi, nếu thực sự có người phản chủ giết người Doanh gia thì có thể nhổ cô tận gốc.

Doanh Nguyệt lập tức hiểu ra, đây là muốn nghĩ biện pháp gặp mặt những người kia, chỉ cần có thể lừa gạt mọi người, bằng thần thông của sư phụ đương nhiên có thể tìm ra nguồn gốc.

- Trước tiên bắt đầu từ quản gia Doanh gia Tả nhi đi, trên tay nàng hẳn là nắm giữ những con đường còn sót của Doanh gia. Ta đã thử trực tiếp tìm nàng ta, nhưng nàng ta rất cẩn thận, một vài quan hệ từ trước chỉ dùng tinh linh liên hệ, từ chối gặp mặt, không có cách nào thăm dò nàng ta đang ở đâu.

Yêu tăng Nam Ba nói:

- Đệ tử đã hiểu!

Doanh Nguyệt lấy ra tinh linh, hơi suy nghĩ những lời định nói, lúc này mới dao động tinh linh liên hệ với Tả nhi, sau khi liên hệ xong bẩm báo:

- Sư phụ, Tả nhi khuyên ta trở về, ta nói không báo thù nhà quyết không bỏ qua nàng ta hỏi địa điểm, nói là sẽ đưa tài vật tới. Sư phụ, liệu nàng ta có báo cáo với Thiên Đình hay không?

Yêu tăng Nam Ba nói:

- Không biết nàng có quan hệ với việc người nhà ngươi mất tích hay không, nếu có quan hệ vậy thì có khả năng này. Mượn tay Thiên Đình diệt trừ ngươi, không mang danh xấu là bán đứng chủ. Tuy nhiên chính vì như vậy, dưới tình hình không rõ ràng nàng ta sẽ không báo cáo lung tung, ít nhất nàng phải xác nhận ngươi ở đây, vạn nhất ngươi thỏ khôn có ba hang. Thiên Đình vồ hụt, ngươi nhất định sẽ đoán được nàng lén báo cho Thiên Đình biết. Như vậy ngươi báo chuyện này cho những bộ hạ cũ của Doanh gia, ảnh hưởng rất lớn tới nàng, nàng ta chắc chắn mới dám ra tay .

- Doanh Nguyệt gật đầu, chẳng hiểu vì sao trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chân thật không ít. Yêu tăng Nam Ba chỉ đạo rõ ràng khiến nàng không hề cảm thấy hoang mang.

Mấy ngày sau, bốn phía rừng trúc có người đang di động.

Người tới sau khi quan sát xung quanh một lần, xuất hiện ở bên ngoài, đẩy cửa tre ra.

Lão ngư ông đang trồng rau trong sân đứng dậy nhìn về phía hắn hỏi:

- Quan nhân tìm ai?

Người đến rõ ràng đã ngụy trang, chỉ mở miệng nói ra hai chữ:

- Quản gia, tiểu thư.

Lão ngư ông thả cái cuốc xuống, buông tiếng thở dài:

- Đi theo ta.

Hắn dẫn người tới ngoài gian nhà tranh phía sau, đứng trước cửa hô:

- Tiểu thư, khách ngài chờ tới rồi.

- Vào đi.

Trong phòng truyền ra tiếng của Doanh Nguyệt.

Lão ngư ông đẩy cửa ra, người tới quan sát bốn phía, nhiều lần thi pháp điều tra xung quanh. Sau khi xác nhận mới chậm rãi đi vào.

Doanh Nguyệt đứng ở trong phòng, nghi hoặc nhìn người tới:

- Ngươi là?

Người đến nhìn chằm chằm nàng, đánh giá một hồi, cho dù Doanh Nguyệt đã ngụy trang khuôn mặt đầy rỗ, nhìn như một cô gái thôn quê, nhưng đại thể vẫn như vậy, chỉ thay đổi một chút mà thôi. Xác nhận đó là Doanh Nguyệt, người tới lấy mặt lạ xuống, cung kính hành lễ nói:

- Tiểu nhân Hổ Lâm bái kiến tiểu thư, có thể tiểu thư không nhớ rõ tiểu nhân, tiểu nhân phụng lệnh của quản gia tới đưa đồ cho tiểu thư.

Hai tay đưa ra một chiếc Trừ vật trạc.

- Ta đã gặp ngươi.

Doanh Nguyệt nghe rất kỹ lời đối phương, đây không phải lời nói khách sáo mà thực sự có ấn tượng, chỉ là khi trước Doanh gia có quá nhiều người, không nhớ được tên, nhận lấy Trừ Vật trạc.

- Tiểu thư, quản gia vẫn hi vọng...

Lời Hổ Lâm còn chưa dứt, lập tức toàn thân dại ra.

Cửa phòng cọt kẹt một tiếng, cửa sổ đồng thời đóng lại, lão ngư ông ngồi ở một bên trên người tỏa ra kim quang, thần hồn Yêu tăng Nam Ba thoát khỏi cơ thể, hòa vào trong thể xác Hổ Lâm.

Chẳng biết vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng này Doanh Nguyệt luôn cảm thấy tê dần da đầu, cảm thấy có chút khủng bố, có thể là do không quen.

Chờ một chút, ngữ khí Hổ Lâm nói chuyện thay đổi, bình tĩnh. hiển nhiên là Yêu tăng Nam Ba mượn miệng nói chuyện:

- Nguyệt nha đầu, cha mẹ người nhà ngươi đúng là năm đó chết trong tay đám người Tả nhi, may khi đó ngươi không chào mà đi, bằng không ngươi cũng khó lòng tránh thoát một kiếp.

Rốt cục xác nhận tin dữ. Trong nháy mắt Doanh Nguyệt lệ nóng tràn mi, quỳ xuống đất cất tiếng hô đau buồn.

- Cha, mẹ..- Người trong tu hành cầu trường sinh, loạn âm dương,

người không phải người, quỷ không ra quỷ, vốn là làm trái thiên hòa, chính là nghịch thiên mà đi, sinh ly tử biệt là chuyện bình thường, vì sao vẫn không buông bỏ được? Nha đầu, quên bi thương đi!

Tiếng Hổ Lâm khể khuyên.

Doanh Nguyệt đột nhiên lau nước mắt, quỳ xuống đất dập đầu không ngừng, nức nở nói:

- Sư phụ, xin sư phụ giúp đệ tử báo thù! Hổ Lâm nói:

- Muốn giết bọn chúng dễ dàng, Tả nhi kia kỳ thực cũng tới ngươi xác nhận muốn giết nàng?

Doanh Nguyệt khóc rống lên gật đầu.

- Ông nội ta đối với nàng không tệ, giao từ trên xuống dưới giao cho nàng, nàng lại vong ân phụ nghĩa như vậy, không giết nàng, đệ tử

Hổ Lâm:

- Nha đầu, ngươi không phải là người thông minh, giết nàng là có thể báo thù cho Doanh gia? Vẫn là câu nói đó, hiện giờ ngươi cần nàng chống lưng, chờ sau khi báo được đại thù rồi thanh lý môn hộ. Sao hả, Doanh Nguyệt chỉ biêt khóc. Hổ Lâm kiên trì đợi.

Sau một lúc, tâm tình Doanh Nguyệt dân bình phục lại, cuối cùng gật đầu nói:

- Sư phụ, đệ tử hiểu rõ.

Hổ Lâm gật đầu:

- Tả nhi đi cùng tên Hổ Lâm này, Tả nhi lo lắng có bẫy rập, trước tiên phái Hổ Lâm tới gặp ngươi, bản thân nàng thì điều tra xung quanh, quanh nơi này bố trí không ít người báo động. Dựa theo trí nhớ tên Hổ Lâm này, Tả nhi không có ý định giết ngươi, muốn mang ngươi đi là thực.

Doanh Nguyệt mặt đầy nước mắt, không tin nói:

- Ngay cả cha mẹ ta nàng cũng giết, sao có thể buông tha cho ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.