Phi Thiên

Chương 931: Chương 931: Chưa chắc sẽ đi theo ngươi




Miêu Nghị tiến lên ngồi xuống, ôm quyền nói:

- Trước kia tu vi của tiểu đệ có hạn, lui tới cũng không tiện, hôm nay ta cũng có thể làm được chuyện này chuyện kia, vừa vặn đi qua nơi này, làm sao có thể không đến thăm chị dâu.

- Thật sự là đến thăm bổn cung?

Trương Thiên Tiếu cười dài, liếc hắn một cái:

- Có chuyện gì thì nói đi, đừng quanh co lòng vòng nữa.

Miêu Nghị giang hai tay kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ngoài thăm chị dâu còn có những chuyện khác?

- Có hay không trong lòng ngươi rõ ràng nhất.

- Thật sự không có chuyện gì khác. Chính là đặc biệt đến thăm chị dâu.

Hai người lại quang quác nói chuyện một trận như không có bờ bến. Miêu Nghị xác thực không nhắc tới bất cứ chuyện gì, cự tuyệt ngủ lại, cáo từ rời đi.

Trương Thiên Tiếu phi thân đứng trên nóc cung điện, đón gió, tay áo bồng bềnh, nhìn Miêu Nghị đi xa vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, thật sự đặc biệt đến thăm ta? Tên này không phải xem mình là chị dâu của hắn thật chứ? Chuyện này không thể nào!

Nàng nhớ mang máng Miêu Nghị bị Hoắc Lăng Tiêu chỉnh chuyện đến Tinh Túc hải, mặc dù Hoắc Lăng Tiêu ngoài miệng không thừa nhận, nhưng tất nhiên trong lòng nàng có nắm chắc. người như Miêu Nghị không phải người ngu, trong lòng há lại không có tính toán? Nàng tin tưởng Miêu Nghị có thể nhìn ra. Quan hệ giữa nàng và Hoắc Lăng Tiêu hoàn toàn không có nửa phần quan hệ đến cái hắn gọi ‘chị dâu’. . .

Đã tìm được chị dâu rồi, giờ tìm đại ca!

Miêu Nghị đi tới Trấn Ất điện cũng không khách khí, trực tiếp từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong đình viện tẩm cung của Hoắc Lăng Tiêu, hô to một tiếng:

- Đại ca! Tiểu đệ tới rồi!

Thiên Vũ, Lưu Tinh từ trong chạy ra, vừa nhìn thấy hắn, đầu tiên là ngẩn ra, vội vàng hành lễ nói:

- Hầu gái bái kiến Miêu gia.

Hôm nay Miêu đại điện chủ thật đúng là xưa đâu bằng nay, nhớ năm đó Miêu Nghị nhìn thấy hai vị thị nữ này cũng phải quy củ, hôm nay thì đã trái ngược.

- Miễn lễ!

Miêu Nghị sảng khoái vung tay lên:

- Hoắc đại ca ở đâu?

Nhị nữ nhìn nhau, trả lời:

- Đại nhân không có ở đây!

- Không có ở đây?

Miêu Nghị nhìn hai nàng:

- Hắn đi đâu?

Nhị nữ trả lời:

- Đến Đô thành giao nộp còn chưa trở lại. . . Miêu gia, ngươi. . .

Chỉ thấy Miêu Nghị đã trực tiếp xông vào, nhị nữ nhất thời luống cuống tay chân, chạy đến phía trước ngăn cản.

- Ta muốn uống chén trà, hai người các ngươi làm như vậy là sao? Chẳng lẽ đã làm chuyện gì mờ ám sao? Tránh ra!

Miêu Nghị tùy tiện tìm lý do trực tiếp đẩy hai người ra, tìm khắp phòng, sau khi xông vào tĩnh thất tu luyện, cũng yên tĩnh lại, chỉ thấy Hoắc Lăng Tiêu rõ ràng đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường.

Miêu Nghị nhíu mày, trong lòng cười lạnh, chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biết ý tứ của Thiên Vũ, Lưu Tinh chính là ý tứ của Hoắc Lăng Tiêu, Hoắc Lăng Tiêu đang cố ý tránh né hắn không gặp.

Hoắc Lăng Tiêu đang khoanh chân ngồi cũng mở hai mắt ra, khiển trách:

- Cái gì mà ồn ào vậy. . . A, hiền đệ, sao ngươi lại tới đây?

Hắn thả hai chân xuống đất, làm bộ như lúc này mới biết tin.

Miêu Nghị nghĩ thầm, làm bộ với ta sao? Vậy thì đừng trách ta không khách khí!

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Thiên Vũ, Lưu Tinh. Nhị nữ có thể nói vô cùng lúng túng, chẳng ai ngờ vị Miêu gia này lại xông vào, dựa vào tu vi của hai người dĩ nhiên cũng ngăn không được.

Bốp bốp! Miêu Nghị đột nhiên quất hai phát bạt tai vô cùng vang dội vào mặt Thiên Vũ, Lưu Tinh, nhị nữ vốn không kịp phản ứng, cộng thêm tốc độ xuất thủ của Miêu Nghị, hoàn toàn không còn kịp né.

Mà Miêu Nghị đích xác cũng đánh rất nặng tay, hai cái bạt tai thanh thúy trực tiếp làm cho miệng mũi nhị nữ văng máu tươi, ngã ngồi xuống đất ôm mặt, kinh ngạc nhìn Miêu Nghị.

Xoẹt! Lại thấy Miêu Nghị rút bảo kiếm ra, đá Thiên Vũ một cước gục trên mặt đất, tay nâng kiếm định chém đầu Thiên Vũ.

- Miêu Nghị!

Hoắc Lăng Tiêu vội vàng lao tới, túm lấy cánh tay cầm kiếm của Miêu Nghị, tức giận nói:

- Ngươi đừng quá đáng!

Miêu Nghị di chân dẫm lên ngón tay Thiên Vũ, lạnh lùng nói:

- Đại ca có điều không biết, hai tiện tỳ này bụng dạ khó lường, dám nói láo đại ca không có ở đây, thiếu chút nữa để ta bỏ đi, loại tiện tỳ lừa trên gạt dưới để lại bên cạnh đại ca sớm muộn gì cũng là tai họa, tiểu đệ là suy nghĩ cho đại ca, muốn nhanh chóng diệt trừ tai họa ngầm cho đại ca, lần sau ta sẽ tìm cho đại ca hai tiện tì hấp dẫn và biết điều hơn nhiều!

Đây là muốn giết các nàng, Thiên Vũ, Lưu Tinh có thể nói bị hù dọa đến mức mặt mày biến sắc.

Vẻ mặt Hoắc Lăng Tiêu co quắp, túm lấy cánh tay Miêu Nghị gấp giọng nói:

- Hiền đệ đừng vội lỗ mãng, chuyện này không liên quan đến các nàng, chính là lúc ta bế quan đã cố ý thông báo với các nàng, cự tuyệt bất cứ kẻ nào! Các nàng là phụng chỉ làm việc, có tội gì?

- A! Này. . .

Miêu Nghị vội vàng buông lỏng bàn châm đang dẫm lên tay Thiên Vũ, thu bảo kiếm, tự mình đỡ hai nàng từ trên mặt đất đứng dậy, khom người chịu nhận lỗi nói:

- Là Miêu mỗ nhất thời lỗ mãng, kính xin nhị vị cô cô tha lỗi!

Hai thị nữ miệng mũi đầy máu, gương mặt sưng đỏ, cắn môi, khom người đáp lễ nói:

- Không dám!

- Ngươi còn biết mình lỗ mãng? Ở Đô thành chỉ một lời không hợp ngươi đã dám đánh chết Ôn Cửu Hiền, hôm nay còn muốn giết người của ta!

Hoắc Lăng Tiêu chỉ vào lỗ mũi Miêu Nghị gầm lên, có thể nói hắn thật lòng đã có suy nghĩ muốn giết chết Miêu Nghị, dám hạ thủ với thị nữ thân thiết của mình, trong lòng ta sẽ ghi nhớ món nợ này, lần sau nhất định sẽ tìm thị nữ của Miêu Nghị đánh cho một trận.

- Đại ca mắng đúng lắm, tiểu đệ biết sai rồi, kính xin đại ca bớt giận!

Miêu Nghị liên tục chịu nhận lỗi, lời nói vô cùng chân thành.

- Ngươi tới đây làm gì?

Hoắc Lăng Tiêu xoay người sải bước đi, hắn thật sự không muốn gặp lại Miêu Nghị, ở Đô thành bị Lan Hầu điểm một câu cho đến nay hắn vẫn có chút run như cầy sấy.

Miêu Nghị đi theo phía sau hắn ra bên ngoài chính sảnh, tự giác ngồi xuống bên cạnh:

- Đại ca, lần này tiểu đệ tới là có chuyện cần tìm đại ca hỗ trợ.

Nhị nữ mới vừa bị đánh bưng trà đến, Hoắc Lăng Tiêu vừa nhìn thấy khuôn mặt hai người bị đánh đến sưng đỏ, nhất thời tức giận, lạnh lùng nói:

- Hiền đệ cất nhắc rồi, ta sao có thể giúp ngươi cái gì?

Miêu Nghị đưa tay nhận chén trà trong tay Thiên Vũ, tự mình đưa đến trước mặt Hoắc Lăng Tiêu:

- Đại ca cần gì nói như vậy, tiểu đệ há lại làm khó đại ca, chuyện này chỉ cần một câu nói của ngươi, chỉ xem đại ca có muốn giúp không thôi.

Chuyện chỉ cần một câu nói của ta? Hoắc Lăng Tiêu hơi có vẻ cảnh giác nói:

- Ngươi muốn kêu ta giúp cái gì?

Miêu Nghị cười nói:

- Tiểu đệ mới vừa tiếp nhận hai địa bàn, nhưng căn cơ nông cạn, trong tay không có người nào có thể dùng, cho nên muốn nhờ Hoắc đại ca giúp một tay, chọn người cho ta.

Hoắc Lăng Tiêu cau mày nói:

- Là chuyện này?

Miêu Nghị gật đầu:

- Chính là chuyện này, không biết đại ca nghĩ như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.