Thật ra, Chiến Như Ý đi theo bên cạnh, nhìn theo phương hướng kia một chút nói:
- Nếu như ta nhớ không nhầm, nơi đó chắc là vườn của nhà Địa Thần Tinh Quân. Địa Thần Tinh Quân đời trước bởi vì chuyện dối trá nơi luyện ngục sát hạch, cả nhà bị tịch thu tài sản, người bị chém. Không biết người đảm nhiệm Địa Thần Tinh Quân có còn ở tại đây hay không?
Nói đến lần khảo hạch dối trá kia, bản thân Miêu Nghị cũng là người từng có kinh nghiệm. Giám sát Hữu Sứ Cao Quan có thể nói là chém đầu không ngừng. Cảnh tượng chém đầu ở trên vách núi, đến nay vẫn còn là ký ức mới mẻ đối với hắn. Vừa nghe Chiến Như Ý nói vậy, hắn không khỏi nhìn tới nơi này thêm vài lần.
Chỉ có điều chuyện không liên quan tới mình, hắn cũng không để ở trong lòng. Ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Phi Hồng, trầm ngâm một phen, khuyên giải nói:
- Có phải Lục bà bà đã nói gì với nàng hay không? Nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều. Ta chỉ là không quen nhìn thái độ cả vú lấp miệng em của Lục bà bà, cố ý dùng lời bịt miệng Lục bà bà. Ta không có ý nhằm vào nàng. Nàng đừng để trong lòng.
- Thật sao? Không phải bởi vì xuất thân của thiếp mà ghét bỏ thiếp sao?
Phi Hồng mắt nước mắt lưng tròng, có phần điềm đạm đáng yêu, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chiến Như Ý liếc mắt, bộ dạng dường như không chịu được, vỗ nhẹ vào chiến giáp trên người, xoay người rời đi.
Xem ra thật đúng là bởi vì chuyện này!
Trong lòng Miêu Nghị nói thầm, ngoài mặt lại mỉm cười nói:
- Sau này khi nào có thời gian lại nói. Chuyện nâng lên làm chính thất không vội. Chờ ổn định lại nói sau. Hơn nữa bên cạnh ta chỉ có một nữ nhân là nàng. Nàng và chính thất có gì khác nhau sao?
- Ừ! Thiếp biết.
Phi Hồng gật đầu, vô hạn ôn nhu chậm rãi dựa sát vào trong ngực của hắn. Chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía kiến trúc ở dãy núi phía xa lại che giấu sự đau thương.
Chiến Như Ý quay đầu lại liếc nhìn, bĩu môi. Bộ dạng nàng dường như muốn nói, nhìn thật buồn nôn. Nàng hừ lạnh một tiếng đi xa.
Được Thiên Đế khai ân, phàm là có thể đại thần đứng hàng triều đình đều có một nhà vườn của riêng mình ở Ngự Viên. Nhưng tới đây du ngoạn tiêu khiển thì có thể, lại không cho phép bất kỳ đại thần nào một mình đóng binh lại. Mỗi mảnh vườn đều do mấy quân cận vệ Thiên Đình trấn thủ bảo vệ. Đề phòng có người nào hoặc linh thú các loại vô tri tự tiện xông vào phá hỏng. Hiện nay tất nhiên đều là do người của Hắc Long Tư canh gác.
Thiên Đế Ly Cung không thể tự tiện xông vào. Nhưng vườn của những đại thần kia, Miêu Nghị vẫn có thể nhân thời điểm các đại thần không có ở đây, lấy lý do kiểm tra đi vào coi trộm một chút.
Miêu Nghị thấy tâm tình Phi Hồng không tốt lắm. Hắn nghĩ ở đây mình vẫn cần Phi Hồng để hòa hoãn quan hệ giữa hắn cùng Lục bà bà. Hắn vốn định dẫn nàng đi tới vườn của những đại thần kia một chút, xem trong những mảnh vườn kia có cái nào hiếm lạ, cùng Phi Hồng giải sầu một chút. Nhưng Phi Hồng không muốn lại đi tới vườn của những đại thần kia đi dạo. Nàng muốn tới nơi khác xem. Miêu Nghị đành phải thôi.
Ở Ngự Viên, có mấy nơi Miêu Nghị phải chú ý, cũng không cho phép được sơ suất. Đó chính là Thiên Đế Ly Cung. Ở Ngự Viên, Thiên Đế cũng không chỉ có một tòa Ly Cung. Nhóm người Miêu Nghị liền kiểm tra mọi chỗ.
Biển hoa hồ nước xanh, thuyền lâu đậu bên bờ. Cảnh tượng thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Trên đỉnh núi tuyết cao, cung điện nguy nga. Nhìn cảnh tuyết nối liền trời đất; Trên sa mạc mênh mông, cung điện cực lớn giống như thuyền rồng u minh lại biết di chuyển. Nhìn mặt trời lặn trên sa mạc rộng lớn; những cung điện lấp lánh giấu mình ở trong biển xanh gợn sóng. Cảnh tượng tuyệt đẹp vô song ở dưới đáy biển. . .
Mỗi tòa Ly Cung của Thiên Đế đều là nơi đặc sắc nhất lớn nhất ở trong Ngự Viên. Xa hoa, hết sức xa hoa. Mỗi nơi đều có thần thú trấn thủ. Miêu Nghị dẫn người đi tới từng chỗ, có thể nói là được mở mang tầm mắt. Chỉ tiếc không thể đi vào xem kỹ.
Miêu Nghị vốn muốn dẫn người tiếp tục hành trình tuần tra nơi mình dừng chân. Ai biết hắn lại đột nhiên nhận được pháp chỉ phía trên, kê biên tài sản vườn của tám vị Tinh Quân ở Ngự Viên.
Miêu Nghị chấn động kinh sợ. Thoáng cái đã nhằm vào tám vị Tinh Quân? Thiên Đình tổng cộng cũng chỉ có 36 vị Tinh Quân mà thôi.
Hắn khẩn cấp quay về điều động nhân mã bao vây quanh tám khu vườn. Thật ra cũng không có dấu hiệu kê biên tài sản gì. Chủ nhân của mảnh vườn không thể cho nhân mã đóng quân ở đây. Trong mỗi vườn chỉ lưu có mấy người hầu ở lại lâu dài quét dọn vệ sinh mà thôi. Người có thể bị lưu lại ở nơi này làm loại chuyện này, hiển nhiên cũng không phải là tâm phúc gì. Thật sự chính là làm việc vặt mà thôi.
- Các ngươi làm gì? Không biết đây là nơi nào sao?
Một đội nhân mã mạnh mẽ xông vào bên trong vườn. Một người hầu ở lại trấn giữ dường như là quản sự, tập trung mấy bạn cầm đao ngăn ở phía trước. Hắn chỉ vào mũi Miêu Nghị, gầm lên. Thật ra hắn đã dùng hết bổn phận trông nhà hộ viện.
- Người phản kháng giết chết không cần luận tội.
Miêu Nghị trên người khoác chiến giáp nặng nề quát lớn. Đây cũng là ý tứ của phía trên.
Tiếng dây cung kéo căng.
Vèo vèo.
Vài tiếng động phát ra. Hơn mười Lưu Tinh Tiễn không chút lưu tình bắn ra. Ngay lập tức, quản sự kia bị bắn lật mình nằm trong vũng máu.
Mấy người hầu còn lại đang trấn giữ khiếp sợ đến mức ném vũ khí ra. Từ Đường Nhiên vung tay lên.
- Bắt lại.
Khổn Tiên Thừng ném ra trói mấy người lại. Một đám người lao tới khống chế, trực tiếp lôi sang một bên.
Miêu Nghị dẫn người tiến sâu vào đình viện. Nhân mã phía sau lập tức tản ra bốn phía, lục soát kỹ càng giống như muốn lật ba tấc đất. Bọn họ không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào. Phàm là vật trang trí đáng giá, tất cả đều ghi vào danh sách, niêm phong cất vào kho.
Sau khi việc kê biên tài sản hoàn tất, bọn họ ra khỏi vườn. Nhân mã Hắc Hổ Kỳ nhanh chóng đóng cửa khu vườn này.
Mà mấy đạo nhân mã khác cũng đã lục soát xong bảy nhà khác. Bọn họ lục tục chạy tới gặp mặt Miêu Nghị, trình sổ sách vật phẩm kê biên tài sản. Người bị bắt người đều bị ấn quỳ trên mặt đất một loạt. Đao thương gác ở trên cổ của những người này.
Mỗi người đang quỳ dưới đất người đều giống như cha mẹ chết, trong mắt không che giấu vẻ kinh hoàng. Bọn họ không biết mình sẽ có một kết quả thế nào.
Miêu Nghị nhìn những người này, trong lòng âm thầm thổn thức. Đã đi tới mức độ xét nhà, tám vị Tinh Quân này chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít. Trước đó, mỗi người còn hiển quý, cao tới mức người ta không thể leo tới. Không nghĩ tới, chỉ chớp mắt liền rơi khỏi đám mây. Quyền vị Thiên Đình này xem ra cũng không phải dễ ngồi như vậy. Không cẩn thận sẽ rơi xuống vực sâu.