Phi Thiên

Chương 956: Chương 956: Đã đủ thành ý chưa (1)




Không sai, chính là cướp đoạt, hơn nữa còn là trắng trợn cướp đoạt! Ba đại phái các ngươi có thể thế nào đây? Dám trắng trợn đối kháng với chính phủ sao?

Dùng lời nói của Miêu Nghị, Dương Khánh là người suy nghĩ quá nhiều, nhưng Dương Khánh không động thủ thì thôi, vừa động thủ thì quyết đoán cực kỳ, có thể nói thế như sét đánh lôi đình, trực tiếp quét ngang tất cả sản nghiệp của ba đại phái trong cảnh nội hai điện.

Trong sơn mạch liên miên, nhà cửa cũng theo núi non quanh co khúc khuỷu, có bao nhiêu người đang cư ngụ ở trong núi này, ba đạo nhân ảnh cấp tốc xẹt qua không trung, đáp xuống ngoài đại điện ngọn núi cao nhất.

Trên cửa đại điện đeo tấm biển khổng lồ, phía trên có ghi bốn chữ to ‘Vạn Kiếm Quy Tông’.

- Người nào!

Đệ tử canh giữ ở cửa đại điện nhanh chóng ngăn cản ba nữ nhân ngân sa váy dài từ trên trời giáng xuống.

Nữ nhân cầm đầu tóc mây búi cao, da trắng nõn như tuyết, trên mặt nữ nhân treo lụa trắng, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai mắt, thật sự là lông mày như viễn sơn, đôi mắt sáng như nước, chỉ cần lông mày nhăn lại cũng đủ khiến nam nhân ái mộ.

- Tránh ra!

Giọng nói của cô gái che mạng như chuông bạc khẽ quát, tay áo vung lên, cuồn cuộn đánh ra pháp lực trực tiếp đánh văng người ngăn trở, chợt lóe thân đi vào trong đại điện, chỉ vào một lão đầu tóc trắng xoá đang ngồi khoanh chân trong điện, quát lên:

- Kiếm Ly cung ngươi có ý gì? Tại sao lại liên thủ khấu trừ sản nghiệp của Ngọc Nữ tông chúng ta?

Người tới không phải là ai khác, mà chính là chưởng môn Chư Cát Thanh của Ngọc Nữ tông. Còn lão đầu đang ngồi khoanh chân chính là chưởng môn Văn Lai Công của Kiếm Ly cung.

Văn Lai Công ngồi trên bồ đoàn bỗng nhiên lắc đầu cười ha hả, mở hai mắt ra, từ từ ngẩng đầu thở dài nói:

- Người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, ha ha! Chư Cát Thanh, xem ra nữ nhân này vì thượng vị mà không chừa thủ đoạn nào.

Chư Cát Thanh khiển trách:

- Bổn tôn không tiếc công tự mình đến đây không phải để nghe ngươi nói nhân sinh chí lý gì đó, Kiếm Ly cung ngươi phải cho ta một công đạo!

Văn Lai Công đứng lên:

- Chư Cát Thanh, ngươi tìm ta muốn đòi công đạo? Nếu thật sự đòi công đạo, ba đại phái chúng ta sợ là xé không rõ ràng lắm, lần tới lại là Ngự Thú môn tìm ngươi đòi công đạo, còn bên ta cũng tìm Ngự Thú môn đòi công đạo.

Khuôn mặt Chư Cát Thanh bị khăn lụa che phủ, không thấy rõ hình dáng, chỉ thấy đôi mắt sáng hơi ngẩn ra:

- Có ý gì?

Văn Lai Công cười nói:

- Cho nên ta nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, ít nhất đệ tử Kiếm Ly cung ta trước khi động thủ còn biết truyền tin cho sư môn, nếu ngươi có thể tìm tới tận cửa, có thể thấy được đệ tử Ngọc Nữ tông ngươi thậm chí còn không chào hỏi sư môn một tiếng, đợi đến khi đệ tử khác của môn hạ các ngươi bắt đầu tố cáo, ngươi dĩ nhiên sẽ rõ ràng.

- Văn Lai Công, có lời gì nói thẳng, ta không hiểu ngươi có ý gì.

- Ý tứ rất đơn giản, chuyện bây giờ đã rất rõ ràng, tên họ Miêu lúc trước sở dĩ vẫn án binh bất động, là bởi vì đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta. Ba đại phái giữ lực mà chờ, chuẩn bị thu thập tên họ Miêu kia, hiện tại người ta đánh đòn phủ đầu, họ Miêu điều một lớp đệ tử ba đại phái từ chỗ khác sang, không phải là Động chủ tạm thời mà là Sơn chủ tạm thời. Có một số người thậm chí là Phủ chủ tạm thời. Hắn để cho đệ tử của Kiếm Ly cung ta đóng cửa sản nghiệp của Ngọc Nữ tông ta, để cho đệ tử của Ngọc Nữ tông ngươi đóng cửa sản nghiệp của Ngự Thú môn, đệ tử Ngự Thú môn đóng cửa sản nghiệp của Kiếm Ly cung ta. Lấy cường độ thi hành pháp chỉ lần này làm tiêu chuẩn, nếu làm tốt sẽ từ tạm thời chuyển lên thành chính thức, làm không tốt thì để mất vị trí vào tay người khác. Hiện tại đệ tử ba đại phái chúng ta dưới trướng của tiểu tử kia đang vòng quanh chỉnh đốn lẫn nhau, đợt này tàn nhẫn hơn đợt trước.

Chư Cát Thanh ngẩn ra, chợt nhíu mày nói:

- Nếu đã đoán được âm mưu của hắn thì nên động thủ diệt trừ hậu hoạn, nếu không dựa vào tốc độ tấn chức của người này, sau này sẽ tạo thành nguy hại lớn hơn nữa với ba đại phái.

- Âm mưu? Người ta đường đường chính chính dùng dương mưu, không sợ chúng ta biết, chỉ sợ chúng ta không biết!

Văn Lai Công thở dài một tiếng:

- Lão phu hỏi ngươi. Ngươi chuẩn bị diệt trừ làm sao? Giết hắn sao?

- Chắc chắn là không thể giết hắn! Dĩ nhiên là dựa theo ước hẹn lúc trước, để đệ tử ba phái chúng ta dẫn dắt nhân mã dưới trướng đến những điện khác, ba phái chúng ta lại cảnh cáo các môn phái khác không được sai người cho hắn, thủ hạ nhân mã của hắn không còn thừa lại mấy người, mà phải trông coi địa bàn lớn như vậy không có gì khác mất quyền lực. Bên phía Mộc Hành cung không thể nào nhìn tình cảnh không cách nào nắm được trong tay nhiều tín đồ như vậy, dĩ nhiên sẽ chuyển hắn sang bên đó.

- Ha ha! Trước khi ngươi đến, chỗ ta cũng đang nghị sự, ý kiến giống như ngươi vừa ra, trực tiếp làm rùm beng, thiếu chút nữa đã trực tiếp đánh nhau trong điện.

- Tại sao?

- Tiểu tử họ Miêu điều đệ tử của chúng ta từ bên phía Nguyệt Hành cung qua, bên phía hai điện kia lại là một lớp đệ tử khác của chúng ta, những vị trí bên phía hai điện kia, đệ tử bên phía Nguyệt Hành cung đã cắn miếng thịt béo đó vào trong miệng, há lại có thể dễ dàng nới lỏng miệng? Đệ tử bên phía hai điện kia dễ dàng bắt đi, đệ tử bên phía Nguyệt Hành cung lại không nỡ buông tay!

- Thân là đệ tử của ba đại phái dĩ nhiên phải lấy lợi ích của ba đại phái làm đầu, há có thể vì tư lợi của mình mà tổn hại đến lợi ích của môn phái?

- Nói là nói như thế, đạo lý cũng là đạo lý này. Nhưng người trong môn hạ của ta đại biểu cho lợi ích của đệ tử bên phía Nguyệt Hành cung nói ra lời này, nếu những vị trí kia đều dành cho chúng ta ngồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ bảo đảm lợi ích của môn phái, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện. Nhưng người đại biểu cho lợi ích của đệ tử hai điện lại đứng ra, kiên trì muốn theo như kế hoạch ban đầu làm việc, mục đích dĩ nhiên là muốn tạo ra cơ hội thượng vị cho người của mình bên phía Nguyệt Hành cung, người đại biểu cho lợi ích đệ tử của Nguyệt Hành cung `há lại sẽ thỏa hiệp, người nào không biết đệ tử bên mình có quyền thế ở phía chính phủ càng nặng sẽ càng có lợi cho mình? Kết quả không cần nghĩ cũng biết, ầm ĩ làm cho ta đau cả đầu, bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, ngươi nói ta nên thiên vị bên nào? Chư Cát Thanh, không cần ta nhiều lời, bên ngươi cứ quay về thử một chút sẽ biết.

- . . .

Trong chốc lát Chư Cát Thanh không biết nói gì, nàng đã có thể tưởng tượng được đó là tình hình như thế nào, cắn răng nói:

- Nhưng mấu chốt là hiện tại đã tổn hại đến lợi ích của ba đại phái chúng ta, chúng ta há có thể ngồi yên không để ý đến, lập tức cho đệ tử của ba đại phái chúng ta lui ra ngoài, trước tiên là để đuổi tên kia đi, sau khi quay về sẽ trả lại những vị trí kia cho bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.