Phi Thiên

Chương 755: Chương 755: Điểm tâm




- Chưởng quỹ!

Điếm tiểu nhị gõ mạnh lên mặt quầy.

- Ứ à. . .

Nho sinh ăn mặc theo kiểu thư sinh nằm sấp trên quầy mê mê hoặc hoặc nhướn mắt nhìn lên, thuận tay đưa tay áo lau nước dãi chảy ra từ khóe miệng.

Miêu Nghị mới đầu còn tưởng rằng người này đang giả bộ ngủ, vì dù sao ở loại địa phương này, nếu không phải là tu sĩ thì xem ra không có khả năng ở chỗ này, có thể ngủ ở chỗ này thì càng lạ, nhưng nhìn trạng huống ngũ quan của người này bị đè ép vặn vẹo mê mê hoặc trừng mắt nhìn lên, thậm chí ngay cả nước bọt cũng đã chảy ra rồi, xem ra đây là ngủ thật a! Thật đúng là thật an tâm không lo lắng gì.

Thấy nho sinh tỉnh rồi, điếm tiểu nhị cười nói:

- Chưởng quỹ, khách tính tiền rồi, một bàn rượu và thức ăn, cần một gian phòng.

Nho sinh ngáp một cái, hai tay chà xát lên mặt, nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, pha trò với Miêu Nghị:

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, khách quan tôn tính đại danh là gì?

Y thuận tay móc từ trong ống tay áo ra một khối ngọc điệp, chuẩn bị ghi danh.

- Ngưu Nhị!

Miêu Nghị báo tên của mình.

- Ngưu Nhị! 10 ngàn kim tinh! Đây là thẻ ghi số phòng, khu nhà vườn ở phía trong, lầu hai.

Nho sinh ghi vào trong ngọc điệp, móc từ dưới quầy ra một tấm thẻ bài, sau khi liếc nhìn xác nhận số phòng, đẩy tới trước mặt Miêu Nghị.

Miêu Nghị hất ra một đống kim tinh, 10 ngàn khối kim tinh không phải là ít, trở thành một đống vàng chóe ở trên quầy.

Nho sinh giơ tay lên sờ một cái, thi pháp quét qua, xác nhận số lượng, lại xoay tay trực tiếp quét vào trong nhẫn trữ vật, đưa tay làm một thủ thế thỉnh cầu về phía sau, kết quả lại phát hiện Miêu Nghị đang mặt đầy nghi ngờ nhìn mình.

- Khách quan! Mời đi theo tôi.

Điếm tiểu nhị cũng đưa tay làm dấu hiệu mời thỉnh.

Miêu Nghị lại hồi lâu mà vẫn không động bước chân, bởi vì ngũ quan của nho sinh sau khi mê hoặc trừng mắt nhìn đã dần dần khôi phục lại vẻ bình thường, và hắn bỗng nhiên nhìn kẻ này có chút quen mắt, dường như là đã nhìn thấy qua ở đâu rồi.

Vị nho sinh đó cũng bởi vì phản ứng của Miêu Nghị mà quan sát hắn kỹ một chút, cũng cảm thấy Miêu Nghị nhìn có chút quen mắt.

Miêu Nghị lại nhanh chóng phản ứng lại, nhớ ra người này là ai ngay. Dù sao hắn cũng không có người quen nào ở tại Lưu Vân Sa hải. Nhưng vừa có ấn tượng về kẻ đó, thì thoáng một cái hắn đã trợn mắt há hốc mồm. Người này không phải là gã nho sinh trong nhóm người lúc trước vào đêm mưa ở Diệu Pháp Tự, khi hắn gặp Lão Bản Nương (bà chủ) kia sao? Tên này bây giờ ở nơi này làm chưởng quỹ, còn Lão Bản Nương kia là....? Chẳng lẽ. . .

- Ngươi. . .

Nho sinh cũng chỉ vào Miêu Nghị, dường như cũng nhớ ra cái gì đó, lúc cúi đầu lúc lại ngẩng đầu, nhưng không nói ra được là ai, sờ cằm lẩm bẩm:

- Ngưu Nhị. . . Ngưu Nhị...

Ngược lại y có chút bị cái tên giả của Miêu Nghị lừa gạt rồi. Nếu như Miêu Nghị không báo danh tự, y có khả năng đã nghĩ ra rồi, dù sao sự tình cũng đã trải qua trăm năm.

Miêu Nghị rất muốn lên tiếng nhắc nhở một chút, nhưng mà khi quay đầu lại liếc nhìn vài khách lẻ tẻ trong phòng, liền xoay người gật gật đầu với điếm tiểu nhị, sau đó đi theo điếm tiểu nhị luôn.

Điếm tiểu nhị dẫn đường cũng mỗi bước đi quay đầu lại ba cái quan sát Miêu Nghị đang cúi đầu ngẫm nghĩ, dường như cũng có chút kỳ quái với phản ứng của chưởng quỹ, kết quả thiếu chút nữa đụng vào cánh cửa. Tay đẩy cánh cửa hé của ra, hắn cười dẫn Miêu Nghị tiến vào một chỗ nhà vườn.

Miêu Nghị không chú ý hoàn cảnh chung quanh, một mực suy nghĩ tình huống vô tình gặp gỡ vừa rồi, cho đến khi bị dẫn tới căn phòng ở lầu hai trong khu nhà vườn, điếm tiểu nhị đẩy cửa mời vào, hắn mới thanh tỉnh trở lại nói lời cảm ơn.

Điếm tiểu nhị đốt một ngọn đèn dầu lên rồi mới rời đi, Miêu Nghị quan sát không gian không lớn của căn phòng, thấy bàn gỗ đơn giản, chỉ có một chiếc ghế và một cái giường cây, đơn giản không thể đơn giản hơn nữa, nhưng cũng sạch sẽ.

Kéo màng gỗ, mở cửa sổ bằng gỗ khép kín vô cùng chặt chẽ kín đáo. Cửa sổ không có tấm giấy dán cửa, chỉ thuần làm bằng ván gỗ. Gió nhẹ đưa tới từ ngoài cửa sổ, đêm an tĩnh, đầy sao, từng ngọn đèn dầu đốt cũng không biết là xuất phát từ nhà của người nào.

- Đây là Lưu Vân Sa hải...

Miêu Nghị âm thầm thì thầm một tiếng, cửa sổ có hạn, hiện tại cũng không thấy rõ toàn cảnh phía ngoài. Hắn đóng cửa sổ, chuẩn bị trời sáng rồi tính sau, ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở trên giường.

Nhưng mà tâm thần của hắn khó an tĩnh, rất nhanh lại xốc chân nằm ở trên giường, song chưởng gối lên trên đầu, không kiềm hãm được lại nghiền ngẫm về gã nho sinh kia.

Hắn nếu như nhớ không lầm, ban đầu ở Diệu Pháp Tự, bọn người nho sinh kia xưng hô với nữ nhân đó là Lão Bản Nương (bà chủ), nho sinh đó hiện giờ làm chưởng quỹ ở đây, chẳng lẽ nữ nhân kia chính là Lão Bản Nương của Phong Vân Khách Sạn? Chỉ bằng vào nữ nhân kia mà có thể uy chấn Tinh Túc Hải sao? Cũng có khả năng trải qua nhiều năm như vậy rồi, nho sinh này đã thay đổi về đầu phục dưới môn hộ khác. . .

Miêu Nghị cứ một mực trằn trọc bâng khuân giấc chẳng lành, suy nghĩ lung tung đầy đầu. Hắn vốn có thể tiến lên nhận người quen, nhưng lại sợ đối phương nhớ lại tên của hắn. Ban đầu ở Diệu Pháp Tự, hắn đã dùng tên thật để giao tiếp với người, giờ này sau khi tham gia Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, hắn đứng trong tốp 10 người đứng đầu, đã nổi danh khắp thiên hạ rồi, nhận người quen rất có thể sẽ bại lộ thân phận chính quyền của tự bản thân mình, cũng không biết nhóm người của nho sinh kia sẽ có thái độ gì đối với người của phía chính quyền. Chỉ cần tiết lộ thân phận của mình ra ngoài, tự bản thân mình có thể sẽ gặp phiền toái.

Miêu Nghị có thể nói lăn qua lộn lại đắn đo không biết bao nhiêu lần, cứ cảm thấy không khỏi có vẻ xảo diệu quá trùng hợp rồi. Trước đó mới vừa xâm nhập vào sa mạc còn nghĩ tới đám người của Lão Bản Nương, hắn thậm chí còn có chút mong đợi sẽ gặp nhau. Kết quả vừa quay đầu lại là đã đụng phải rồi, ngược lại có chút không dám nhận người quen. . .

Phía ngoài, nho sinh ngồi phía sau quầy cũng ngồi uốn tới ẹo lui ở trên ghế, cái đầu của y cũng lắc tới lắc lui, miệng thì cứ lẩm bẩm:

- Khẳng định là nhìn thấy qua, Ngưu Nhị. . . Ngưu Nhị. . . Trong số người quen biết có người nào kêu là Ngưu Nhị sao? Cái tên này dường như là lần đầu tiên nghe nói.

Y lại cầm lên ngọc điệp lên nhìn cái tên ghi ở trong đó:

- Ngưu Nhị, cái tên đơn giản dễ nhớ như vậy ta không có khả năng quên mất. Cái tên này sao cứ cảm giác có chút giống với tên giả. Người tới nơi này dùng tên giả cũng rất bình thường, chà. . . Tên giả. . . Giả danh tự. . .

Thật có thể nói là đầu óc linh quang nhoáng lên một cái, ánh mắt của nho sinh chạm đến bóng đêm phía ngoài, đột nhiên ngẩn ra, suy nghĩ quay trở lại một đêm mưa nào đó, ở bên trong một cổ tháp, một người trẻ tuổi nổi giận lôi đình đại chiến cùng một đám cương thi. . .

- Là hắn!

Ánh mắt của nho sinh sáng lên, nhướn mày lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên chạy ra khỏi quầy, lên tiếng bảo một tên chạy bàn:

- Trông chừng một chút.

Nhà vườn theo lối Tam tiến có hình chữ nhật, vắt ngang chỗ ngụ hình chữ nhật này là căn nhà có hai cửa chính là nhà kho cùng nhà bếp của khách điếm. Nho sinh chạy đi vào, phòng bếp đã tắt lửa, y chui vào nhà kho ở một bên, chỉ thấy đầu bếp đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên tháp.

- Ngươi chạy tới đây làm gì?

Đầu bếp trên tháp mở mắt liếc một cái, rồi nhắm hai mắt lại.

Nho sinh tiến tới bên cạnh hắn thấp giọng nói:

- Khách điếm có đến một người mà ngươi tuyệt đối không thể ngờ tới.

Đầu bếp lại liếc hắn một cái:

- Người mà ta không ngờ tới nhiều lắm đây, có cái gì mà kỳ quái đâu.

- Cái người này thì khác hẳn.

- Thế nào mà không giống nhau? Mọc ba đầu sáu tay phải không?

- Dĩ nhiên không phải vậy, hắn đã từng ôm qua bà chủ, còn sờ qua ngực cùng mông của bà chủ. . .

- Cái gì?

Đầu bếp bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn:

- Người nào vậy ta? Ông chủ đã trở lại?

- Chớ có nói hươu nói vượn, cẩn thận lão gia tử của các ngươi nghe được bộp tay một cái khiến răng của ngươi rơi đầy đất. Ông chủ và Lão Bản Nương còn chưa đi đến một bước kia!

Nho sinh xì một cái, thấp giọng nhắc nhở:

- Tiên quốc, tiểu tử kia ở Diệu Pháp Tự, đã nhớ ra chưa?

- Hắn. . .

Đầu bếp kinh ngạc hỏi:

- Miêu Nghị?

Người có thể khiến cho người có ấn tượng sâu sắc, tất nhiên là phải có chỗ khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng, nếu không kẻ này cũng không thể thoáng một cái là nói ra được cái tên đó.

Nho sinh gật gật đầu:

- Hắn hiện tại đổi tên rồi, nhưng mà ta có thể khẳng định chính là hắn, hơn nữa hắn khẳng định cũng nhận ra ta. . .

Và thế là rất nhanh sau đó, cửa phòng của Miêu Nghị bị người gõ rồi, đầu bếp đứng ở phía ngoài hô:

- Khách quan, nước trà của ngài.

Miêu Nghị nằm ở trên giường lên tiếng:

- Không dùng nữa.

Đầu bếp ngoài cửa không nói nên lời, gãi đầu một cái, bưng mâm trở về luôn. Nhưng mà không bao lâu lại đến, lần nữa gõ cửa:

- Khách quan, điểm tâm của ngài.

Trên giường, Miêu Nghị song chưởng gối đầu, cái đầu quay qua một cái, cảm thấy ly kỳ rồi. 10 ngàn kim tinh này tuy rằng hơi bị đắt một chút, nhưng mà cũng thật là đáng giá đồng tiền bát gạo, buổi tối tống tặng nước trà còn không nói, giờ lại còn thêm điểm tâm.

Nước trà thì miễn đi, hắn có chút tò mò là tối như thế này rồi mà còn mang điểm tâm cái quái gì, điểm tâm của Phong Vân Khách Sạn? Hắn xoay người bước xuống giường, mở cửa phòng ra, vừa nhìn thấy đầu bếp, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ cùng với đầu bếp.

Đều gặp qua rồi, cộng thêm trong lòng đã ngầm đoán trước, có thể nói liếc mắt một cái là nhận ra đối phương ngay.

Miêu Nghị yên lặng nhường đường, đầu bếp đặt mâm lên trên bàn, cười nói:

- Ngài từ từ dùng.

Rồi quay đầu bỏ đi luôn.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, phía dưới có người mở cửa hô lớn:

- Cũng mang cho ta một phần điểm tâm.

Đăng đăng bước xuống lầu, đầu bếp trả lời:

- Đắt lắm đó, muốn ăn đi ra quầy trả tiền trước.

Tùy tiện đối đáp coi như xong.

Đóng cửa, Miêu Nghị chắp tay đi quanh bàn, nhìn chằm chằm vào tô thịt kho tàu giò heo nóng hôi hổi ở trên bàn, bên cạnh còn có thêm bầu rượu. Buổi tối như thế này tặng thịt kho tàu giò làm điểm tâm quả là lần đầu tiên mà hắn gặp, quả nhiên là cái chỗ kỳ quái.

Nếm thử chút xem sao! Miêu Nghị rót rượu, nhấc đũa thưởng thức, phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm. . .

Bên kia, đầu bếp vừa vào phòng bếp, nho sinh lập tức nhào đầu lại hỏi:

- Thấy không? Ta nói không sai chứ?

- Là hắn!

Đầu bếp thuận tay đặt mâm xuống, gật đầu nói:

- Có người tu hành mười năm tương đương với người phàm biến hóa một năm, có người tu hành trăm năm bằng người phàm biến hóa một năm, cũng có người tu hành ngàn năm thay đổi ngang với người phàm biến hóa một năm. Có thể nhìn ra được tu vi của tiểu tử này tiến độ không tệ, nhoáng một cái đã gần trăm năm rồi phải không? Không có gì thay đổi, khí chất thì đã trầm ổn không ít, xem ra tiểu tử này phấn đấu xoay sở cũng không tệ. Ta nhớ tiểu tử ấy là người của phía chính quyền Tiên quốc, chạy tới đây để làm gì?

Đúng lúc này, phía ngoài có tên bồi bàn chui vào, nhìn phải nhìn trái, cười nói với nho sinh:

- Chưởng quỹ, có người muốn nếm điểm tâm của khách sạn chúng ta.

Nho sinh cau mày bảo:

- Điểm tâm cái gì? Khách điếm ở đâu ra điểm tâm chứ? Trời đã sắp sáng rồi, muốn ăn thì bảo hắn chờ trời sáng rồi hãy đến ăn sáng.

Bồi bàn cười khổ nói:

- Hắn nói hắn thường xuyên đến ở khách điếm, cho tới bây giờ còn chưa nếm qua điểm tâm của khách điếm, mới vừa rồi thấy trong điếm có phục vụ đưa đồ ăn cho khách nhân, cảm thấy không thể bỏ qua, người ta hiện giờ đang cầm bó tiền lớn chờ ở bên cạnh quầy.

Nho sinh cùng đầu bếp đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc là hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nho sinh cười hắc hắc nói với đầu bếp thần tình đang co giật:

- Khách điếm mở cửa làm ăn, không có chuyện có tiền mà không chịu kiếm. Ta đi thu tiền, giá lấy cao một chút, ngươi đốt lửa đi. Chậc chậc! Đoán chừng sau này người hâm mộ cái danh 'Điểm tâm' mà đến chắc không phải là ít.

Dứt lời phất tay hất khăn trên đầu, phất tay áo cười ha ha mà đi.

Lưu Vân Sa hải! Sau khi trời sáng, Miêu Nghị ra khỏi phòng, bò lên trên nóc nhà nhìn ra chung quanh, rốt cuộc hiểu rõ nơi này tại sao gọi là Lưu Vân Sa hải.

Đất sa mạc khô khan không biết vì sao mà có mây mù nhàn nhạt bồi hồi, khắp nơi đều có cây dừa, dường như nơi nào có dừa thì chỗ đó có mây mù.

Chỗ có dừa thì cũng có phòng ốc. Đông một cái nhà, tây một cái nhà. Phóng tầm mắt nhìn nhìn lại, chung quanh khắp nơi đều là nhà cửa bằng cây và đất lẻ tẻ bất quy tắc, không cao, đa số đều là nhà trệt. Nhà cao hai tầng giống như Phong Vân Khách Sạn như vậy là rất hiếm thấy. (. . )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.