Phi Thiên

Chương 1506: Chương 1506: Đoạt danh tiếng của ta.




Đúng lúc này Chung Ly Khoái lần nữa bay tới, đáp xuống bên cạnh hắn rồi hỏi:

- Còn đứng đó làm gì vậy?

- Không có gì.

Miêu Nghị lắc đầu, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Chung Ly Khoái nói:

- Ý của ngươi ta đã chuyển với sư phụ. Sư phụ nói chừng nào ngươi đi thì nói một tiếng, chúng ta nhất định sẽ hộ tống ngươi an toàn trở về.... Đồng thời cũng chuyển cáo cho ngươi một tiếng. Bảo ngươi thông cảm cho Thiên hành cung chúng ta, chúng ta cũng có chỗ khó xử.

Miêu Nghị gật đầu, chỗ khó xử của Thiên hành cung hắn cũng có thể hiểu được. Đổi lại là hắn cũng không có khả năng tùy tiện vì bất kỳ ai mà liều mạng. Hắn khoát tay nói:

- Việc này không nói tới nữa. Địa phương có kiến tạo đình đài lầu các là nơi nào vậy?

Ngón tay Miêu Nghị chỉ về phía xa.

Chung Ly Khoái nhìn theo tay hắn, cười ha hả nói:

- Đó là nơi nữ đệ tử chưa lập gia đình trong môn ở lại.

- Nữ đệ tử chưa lập gia đình?

Khóe miệng Miêu Nghị co quắp lại, thử hỏi:

- Ta muốn đi qua đó dạo chơi một chút, không biết có tiện hay không?

- Có gì mà không tiện chứ? Chỉ cần ngươi không xông loạn vào khuê phòng của người ta, còn chưa tới mức không tiện. Đi theo ta.

Chung Ly Khoái vỗ vỗ bả vai hắn, lập tức dẫn hắn bay đi. Sảng khoái như vậy là bởi vì không giúp được Miêu Nghị mà hắn cảm thấy áy náy, dù sao Miêu Nghị cũng coi như cứu mạng hắn ở Huyết Ma trận.

Hai người đều từng cứu đối phương, đều từng làm liên lụy nhau, giao tình không cạn. Chung Ly Khoái không biết làm sao để vừa không tổn hại tới tình cảm lại không tổn hại tới lợi ích của Thiên hành cung. Hắn áy náy trong lòng.

Hơn mười dặm đối với hai người mà nói bất quá chỉ là khoảng cách lóe lên là tới. Trên đình đài lầu các, hoa cỏ.... Bốn phía bị nước bao quanh, giống như là bồng lai tiên cảnh.

Nơi này là địa phương quần cư của một ít nữ đệ tử tu vi chưa tới mức được phân phòng một mình trong Thiên hành cung. Tu vi đạt tới có thể rời khỏi đây đến địa phương có thể ở một mình, hoặc là lập gia đình cũng có thể rời khỏi đây.

Chung Ly Khoái mang theo Miêu Nghị chậm rãi lên đảo, một đường chỉ trỏ không ngừng. Hắn lại chỉ về phía chân núi phía đối diện:

- Chân núi kia là nơi đám nam đệ tử ở lại, tình huống cũng giống nơi này. Nam nữ trẻ tuổi chưa thành gia lập thất ngăn cách với nhau, tránh cho xuất hiện chuyện kỳ quái không có tâm tư tu luyện. Nhưng mà bổn môn cũng không bài xích đệ tử trong môn gả ra lấy vào. Nếu như ngươi vừa ý nữ đệ tử nào thì không ngại cứ nói một tiếng, ta tới tác hợp giúp ngươi.

- Miễn.

Miêu Nghị đưa tay ra ý bảo đối phương dừng, nữ nhân hắn đã nhiều tới mức không ứng phó hết. Nhà có thê tử kết tóc, còn có ba mỹ thiếp, trong đó hai người lại là sinh đôi. Còn có sáu nha đầu của hồi môn chờ hắn thu vào làm thiếp. Bên ngoài còn có tình lữ, tư sắc bất phàm. Trong nhà còn không ứng phó nổi, hiện tại nào có tâm tư hái hoa ngắt cỏ nữa? Tư sắc bình thường quả thực hắn chướng mắt. Ngược lại, hắn còn nhìn qua Chung Ly Khoái trêu chọc:

- Hay là ngươi cứ giải quyết chuyện của mình trước đi.

Chung Ly Khoái cười ha hả nói:

- Ta lớn lên xấu xí, là người xấu nhất Thiên hành cung, không có ai vừa ý cả.

Miêu Nghị hừ hừ hai tiếng, lời này hắn không tin. Bằng vào tu vi và địa vị của Chung Ly Khoái căn bản không thành vấn đề. Thân là đệ tử chưởng giáo, nếu như vừa ý ai, Thiên hành cung nhất định sẽ tác hợp. Tựa như hắn vậy, năm đó cũng không có ai vừa ý hắn. Về sau có chút thân phận địa vị ở Tiểu thế giới, chuyện nữ nhân căn bản không cần nghĩ. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Việc này không nói tới nữa, Miêu Nghị tới nơi này cũng không phải có ý kia, mà là tới tầm bảo.

Bước chậm rãi trên đảo, không ngừng gặp phải đám nữ đệ tử hành lễ với Chung Ly Khoái. Xưng hô sư thúc, sư bá các loại. Chung Ly Khoái một đường gật đầu chào hỏi.

Đi một vòng trên đảo, trong lòng Miêu Nghị hoài nghi, diện tích đảo này tuy rằng không nhỏ. Nhưng mà địa thế coi như bằng phẳng, căn bản không giống nơi có thể giấu bảo vật.

Trong đảo có một cái cột đá cổ xưa, cực lớn, bên trên có khắc mấy chữ to: Thiên Hành Kiện quân tử không ngừng vươn lên, vĩnh viễn trấn áp yêu ma.

Hai người đứng trước cột đá nhìn lên mấy chữ to cứng cáp có lực kia. Có cảm giác như trải qua vô số mưa gió, tang thương, không biết đã sừng sững nơi này bao nhiêu năm.

Chung Ly Khoái nói:

- Đây là cung chủ sáng lập Thiên hành cung trước kia tự tay rút kiếm khắc vào. Để cho mỗi một đệ tử ra vào đều có thể nhìn thấy, khắc sâu vào trong lòng.

Miêu Nghị đối với thứ này không có hứng thú. Hắn nhìn chung quanh một chút, giống như không chút đếm xỉa, hỏi:

- Sao lại chọn chỗ này vậy? Nơi này quanh năm có nước chảy qua, không sợ nền bị lún sao?

Chung Ly Khoái cười ha hả:

- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Một chút ấy chẳng lẽ chúng ta không nghĩ ra sao? Nền nó tự nhiên đã sớm kiểm tra qua. Phía dưới đều là đá cứng, không dễ dàng sụp như vậy. Huống chi nước tới nơi này đã tĩnh lặng, gần như không có lực gì.

Nghe xong ời này Miêu Nghị buồn bực không thôi. Hắn tự mình tới nơi này xem xét, hắn cảm thấy nơi này rất không có khả năng ẩn tàng thứ gì. Mà người ta đã sớm kiểm tra nơi này, có gì nhất định cũng đã sớm bị phát hiện ra, không đợi được tới lúc hắn tìm tới. Người tạo ra bảo tàng này rốt cuộc đang dở trò quỷ gì?

Vừa nghĩ tới người tạo ra bảo tàng này giở trò quỷ gì, hắn không khỏi nghĩ tới chuyện trên Mộc hành tinh. Một đám người chạy tới dày vò vài năm, bảo vật căn bản không giấu ở nơi tàng bảo đồ chỉ. Trong lòng hắn nhảy dựng lên, nơi này cũng không giống như nơi ẩn giấu bảo tàng, chẳng lẽ nơi cất giấu bảo tàng là nơi khác?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ánh mắt Miêu Nghị nhìn qua bốn phía. Cuối cùng nhìn chăm chú vào cột đá, chỉ vào nó rồi hỏi:

- Đây là vị trí trung tâm trên đảo sao?

Chung Ly Khoái gật đầu:

- Hẳn là vậy, có vấn đề gì không?

Miêu Nghị bay lên, bay lên trên cột đá, chậm rãi lên trên không, ngắm nhìn bốn phía một lát. Quả nhiên cột đá này là trung tâm của hòn đảo. Hắn lại đáp xuống, nhìn qua Chung Ly Khoái đang nghi hoặc nhìn mình, nói:

- Nơi này phong thủy không tệ.

Vẻ mặt Chung Ly Khoái có chút cổ quái.

- Ngươi còn có thể xem phong thủy sao?

Miêu Nghị lập tức đáp lại:

- Đại hồ tử, nếu như ta xem trọng nữ đệ tử Thiên hành cung nào đó ngươi quả thực sẽ tác hợp cho ta chứ?

...

Chung Ly Khoái trợn mắt há hốc mồm, nói:

- Không phải ngươi nói miễn sao?

Miêu Nghị nói:

- Vừa rồi dường như ta nhìn thấy một người thực sự không tệ.

Chung Ly Khoái lập tức nhìn bốn phía:

- Thì sao? Ở đâu?

- Ngươi hỏi làm gì? Ta chỉ hỏi lời ngươi nói có thật hay không mà thôi.

- Đương nhiên là giữ lời. bất quá ta nói trước, việc này người ta phải đồng ý. Người ta không đồng ý ngươi cũng không thể làm bậy. Việc này không thể ép buộc được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.