Phi Thiên

Chương 877: Chương 877: Dùng giá trên trời để chèo kéo người (1)




Cách một cái bàn, hai nhóm người ngồi đối diện nhau đều yên tĩnh trong nháy mắt, đừng nói người bên Đào Thanh Ly có chút mắt trợn tròn, mà ngay cả vẻ mặt của Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn cũng ra vẻ kinh ngạc, không biết vì sao Điện chủ bỗng nhiên nói như thế.

- A a. . .

Đột nhiên, Miêu Nghị cười vui vẻ vô cùng, thực ra là trông biểu cảm kia cứng ngắc đến nói không nên lời, trông khó coi còn hơn khi khóc.

- Trình cung chủ, ngài cũng đừng đem tại hạ ra để nói giỡn, hình như đây mới là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, ngươi muốn ta để làm chi?

Hắn hơi hoài nghi là có phải nữ nhân này đã trúng ý bản thân hắn không, muốn kéo hắn đến đó để làm nam sủng, dù bị đánh chết thì hắn cũng không làm chuyện này đâu! Cũng không phải là bản thân hắn không sống nổi trong chốn này, cần gì phải làm chuyện như thế cơ chứ?

Triệu Phi cùng Đào Thanh Ly cũng nghi ngờ như thế. Chỉ có Thượng Lưu Hoan đã hơi chút nhận ra được điều gì đó.

Trình Ngạo Phương hỏi:

- Chuyện này và mấy lần gặp mặt thì có liên quan gì nhau đâu? Như thế nào, sợ làm thủ hạ của ta thì ta sẽ bạc đãi ngươi sao?

Miêu Nghị nghe được lời này thì càng sợ hết hồn, xua tay liên tục, nói:

- Không phải là ý này. Trình cung chủ, là như vậy. Tuy trông tại hạ không xấu, nhưng là cũng chưa đạt tới trình độ ngọc thụ lâm phong đâu. Nhưng trên địa bàn của tại hạ ngược lại thì có không ít nam tử tuấn tú xuất sắc, nếu không thì chút nữa ta sẽ đưa một nhóm tới để cho ngài xem một chút? Ngài vừa ý thì cứ lưu lại!

Chỉ cần đối phương đồng ý, hắn định bụng vừa quay đầu lại liền dặn dò kẻ dưới vơ vét toàn bộ địa bàn, đưa cho nữ nhân này một ngàn tám trăm gã nam nhân, hắn không tin sẽ không tìm ra được nam nhân nào từ trong mười vạn tên tín đồ dưới quyền của mình có thể khiến nữ nhân này rung động.

Ánh mắt của mấy người xoẹt xoẹt dán vào Trình Ngạo Phương, chỉ thấy vẻ mặt của Trình Ngạo Phương chìm xuống trong nháy mắt, vừa nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị vừa lạnh lùng nói:

- Ngươi lại nói hưu nói vượn gì đó, có tin Bổn cung xé miệng thúi của ngươi hay không? Ngươi xem Bổn cung là hạng người nào?

Không phải là vì nguyên nhân này sao? Mặt Miêu Nghị cứng đờ, ép cơ trên mặt để cố chen ra vẻ cười nịnh.

- Không biết Trình cung chủ muốn tại hạ làm chi?

Lời nói không rõ ràng về nghĩa khiến thiếu chút nữa thì bị người ta hiểu lầm thành loại nữ nhân đó, tâm trạng của Trình Ngạo Phương hầu như là vừa bực mình vừa buồn cười, nói thẳng:

- Đến làm quan lớn cho Bổn cung, Bổn cung không bạc đãi ngươi. Ngươi đang là Điện chủ ở Thủy Hành Cung, đến Mộc Hành cung của ta thì cũng có vị trí Điện chủ giống nhau để cho ngươi, thế nào?

- Chuyện này. . .

Miêu Nghị sửng sốt một hồi.

- Ti chức có tu vi thấp nhất ở trong Thập đại Điện chủ của Thủy Hành Cung, vậy tại sao cung chủ lại mời ta?

Trong lòng hắn nghĩ thầm, ta không có thù oán gì với ngươi phải không nhỉ? Trong quá trình đàm phán cũng không chiếm tiện nghi gì. Có đến mức cần phải kéo tới làm thủ hạ của ngươi để chịu giày vò không?

- Tu vi thấp thì không quan trọng, có rất nhiều thời gian để từ từ mà tu luyện.

Trình Ngạo Phương quay đầu nhìn về phía Đào Thanh Ly

- Đào cung chủ, yêu cầu này của ta không quá phận chứ, chỉ cần một người mà thôi. Nếu như đến cả chút thành ý ấy mà ngươi cũng không có thì Bổn cung thật sự phải nghi ngờ chuyện hợp tác giữa chúng ta có thể tiếp tục được hay không.

Đây rõ ràng là lấy thế đè người, Đào Thanh Ly cắn răng, bên tai bỗng truyền đến chỉ dẫn qua truyền âm của Triệu Phi, lập tức cười:

- Cung chủ muốn một người, vãn bối há có thể keo kiệt, như vậy đi! Miêu Nghị có tu vi hơi thấp, đến Hồng Liên cảnh giới cũng chưa đạt tới, ta đưa hai Điện chủ khác có tu vi hơi vượt Hồng Liên cảnh giới cho cung chủ, chắc thế cũng đủ biểu đạt thành ý trong hợp tác của vãn bối.

Nàng bây giờ cũng biết tầm quan trọng Miêu Nghị với nàng, cũng không cam lòng để hắn chạy, Miêu Nghị đi rồi, kế hoạch Đông Sơn tái khởi của nàng thì làm sao bây giờ? Hiện nay thì nàng cũng đã nhìn ra, tuy nam nhân của mình là Tư Không Vô Úy dũng cảm xứng đáng là bậc nam nhân, Triệu Phi có đầu óc cũng không tồi, nhưng Miêu Nghị thì không chỉ có ưu điểm trên của hai người này, còn có khí phách hào hùng mà hai người này đều không có, cho nên Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy dù nghĩ cũng không dám nghĩ phải phát động người của Thủy Hành Cung để phản công.

Tùy tiện đưa hai tên Điện chủ khác ở cấp dưới đều không sao, cùng lắm thì lại rút ra hai tên trong đám Hồng Liên tu sĩ.

Trình Ngạo Phương liếc nhìn Triệu Phi, khoảng cách truyền âm gần như vậy, với tu vi của mụ thì há có thể không phát hiện được có dấu vết của pháp lực.

Nhưng đối với mụ, không thể nghi ngờ là lời của Đào Thanh Ly lại chứng minh được một suy đoán hiện ra rõ hơn, thà rằng vứt đi hai tên Điện chủ cũng không chịu đổi một tên Điện chủ như gã Miêu Nghị này, càng lộ rõ cơ hội để đầu cơ kiếm lợi, há có thể không đoạt sao? Lúc này cười nhạt nói:

- Những điện chủ khác ở dưới quyền ngươi thì ta vốn đã thật sự thấy chướng mắt, có nhiều mấy nữa thì ta cũng không cần, ta muốn hắn thôi!

Một ngón tay chỉ vào Miêu Nghị, ra vẻ nhường cho Đào Thanh Ly ngươi cứ xem tình hình mà làm đi.

Miêu Nghị không có gì đáng nói, vốn là chạy tới để đàm phán nhưng không hiểu thế nào mà bản thân hắn lại biến thành điều kiện để đàm phán?

Nụ cười của Đào Thanh Ly đã hơi mang vẻ gượng gạo, nói:

- Trình cung chủ, loại chuyện này thì không nên áp đặt người ta, chỉ sợ còn phải hỏi chính bản thân Miêu Nghị có nguyện ý hay không.

Nàng tin tưởng rằng bên mình có Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, Miêu Nghị cũng sẽ không bị nạy ra dễ dàng đâu.

Lúc này, Trình Ngạo Phương nhìn về phía Miêu Nghị

- Miêu Nghị, có nguyện ý đến làm Điện chủ dưới quyền của Bổn cung hay không?

Miêu Nghị cười khan mà nói:

- Lập tức thì Thủy Hành Cung sẽ phải cúi đầu xưng thần với Điện chủ, bất kể là ti chức ở Thủy Hành Cung hay Mộc Hành cung thì đều như nhau, đều giống nhau cả, ha hả!

Trình Ngạo Phương nói:

- Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, ngươi cần phải hiểu rõ, làm Điện chủ của Thủy Hành Cung được lợi cũng ít hơn một nửa so với làm Điện chủ của Mộc Hành cung!

- Trình cung chủ quá coi trọng, ti chức ghi tạc trong lòng rồi, thật sự là không cần phiền toái như vậy, ti chức vẫn ở lại Thủy Hành Cung thì tốt hơn.

Miêu Nghị tiếp tục ha hả ở kia.

Đào Thanh Ly thấy Miêu Nghị không chịu đáp ứng, có thể nói là trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ Trình Ngạo Phương quả quyết mà nói:

- Lại đưa một tòa điện cho ngươi, cho phép một mình ngươi làm Điện chủ của cả hai điện! Đến hay không đến?

- . . .

Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm, là thiệt hay giả vậy?

Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn đều nhìn nhau, Đào Thanh Ly cùng Triệu Phi dĩ nhiên là đều dán mắt vào phản ứng của Miêu Nghị, điều kiện này quả thực là quá mức hậu đãi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.