Phi Thiên

Chương 1403: Chương 1403: Đừng hòng sống trở lại. (Thượng)




Miêu Nghị quay đầu hỏi:

- Nếu ta không nhớ lầm thì Vi Vi dường như chưa từng thật sự tiếp xúc với nam nhân phải không?

Tần Vi Vi bình tĩnh mỉm cười nói:

- Có gì mà mất mặt, đại nhân muốn nói cái gì?

Miêu Nghị tò mò hỏi:

- Ý ta là Vi Vi nói loại nữ nhân kia đúng là có rất nhiều nhưng bọn họ đa số đã trải qua nam nhân, có một số là sau khi không hòa thuận thì chia tay, số khác vì tài nguyên tu hành nên cảm thấy một mình tốt hơn. Vi Vi chưa từng trải qua chuyện nam nữ, không trải nghiệm một lần mà bảo là không gả thì thấy hơi kỳ kỳ, không nếm qua mùi vị đã bỏ cuộc, không sợ tương lai hối hận?

Tần Vi Vi chân thành nói:

- Ta cũng là nữ nhân bình thường, sẽ có khát vọng đó. Ta không biết tương lai có gả đi hay không, có lẽ vì cơ hội chưa tới, chuyện tương lai ai nói rõ được?

- Cũng đúng.

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Vẫn câu cũ, là bằng hữu với nhau, nếu gặp gỡ thích hợp, chỉ vì địa vị cách biệt mà không tiện nói thì ta có thể hỗ trợ. Nếu không tiện nói với nam nhân thì Vi Vi có thể đi tìm phu nhân, khiến nàng ấy hỗ trợ tìm cách. Bằng vào quan hệ của Vi Vi và phu nhân thì chắc phu nhân sẽ không từ chối giúp đỡ.

- Ta xin nhận ý tốt của đại nhân.

Tần Vi Vi nghiêng đầu nhìn sóng gợn ngoài mép thuyền, bình tĩnh cười nói:

- Không nói về chuyện của ta nữa, phu nhân có nhắc tới việc nạp thiếp cho đại nhân, ta chú ý kỹ thì cảm thấy phu nhân dường như thật sự muốn làm thế.

Thật sự muốn mới lạ, chuyện đôi song sinh nàng ta vẫn thường hay lôi ra!

Bàn tay Miêu Nghị co thành nắm tay hắng giọng:

- Vi Vi đừng nghe nàng nói bừa, nữ nhân nói chuyện không thể tin là thật được.

Tần Vi Vi hơi trầm ngâm nói:

- Trước khi tới đây phu nhân đã dặn dò ta tìm cơ hội hỏi xem đại nhân thích loại nữ nhân gì, nếu có người vừa ý thì nói với phu nhân, phu nhân sẽ giải quyết cho đại nhân. Ta đã xác nhận, phu nhân nói thật.

Nói thật mới ngộ, chuyện này rơi vào đầu ai đều xui xẻo, bà điên đó đang quanh co lòng vòng thăm dò lão tử!

Miêu Nghị nghiêm trang lắc đầu nói:

- Không nghĩ tới chuyện này, huống chi ta không có cơ hội tiếp xúc với nữ nhân khác thì sao có ý tưởng gì?

Miêu Nghị quay đầu nhìn Tần Vi Vi từ trên xuống dưới:

- Về nữ nhân thì hình như ta tiếp xúc với Vi Vi nhiều nhất, cũng không thể lấy Vi Vi làm tiểu thiếp đi? Dương Khánh sẽ liều mạng với ta.

Tần Vi Vi cười cười, nửa đùa hỏi:

- Nếu trừ bỏ nhân tố phụ thân của ta thì đại nhân có cưới ta không?

Miêu Nghị cười nói:

- Hai chúng ta cũng từng thử rồi, Vi Vi đừng quên lúc trước ta có tìm Dương tổng quản xin cưới, chúng ta suýt thành phu thê. Vi Vi cũng biết kết quả rồi.

Tần Vi Vi bình tĩnh gật đầu nói:

- Biết rõ. Đại nhân, nếu lúc đó ta không băn khoăn ý kiến của phụ thân mà muốn gả cho người thì đại nhân có cưới không?

Câu hỏi đáng để Miêu Nghị suy nghĩ, hắn từ từ lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, chớp mắt đã qua nhiều năm, người tu hành thời gian qua mau thật!

Với Miêu Nghị thì chuyện năm xưa nếu đặt ở bây giờ chính hắn cũng khó nói rõ, vì tâm tính khác nhau. Trải qua nhiều sống chết, qua nhiều nguy hiểm, đã thấy nhiều việc không từ thủ đoạn, gian lận lừa gạt.

Bây giờ nhìn lại trước kia sẽ cảm thấy mình rất ngây thơ, đặc biệt ở Phù Quang động không chịu hàng mà tử chiến đến cùng, bị buộc mới hàng là gây ấn tượng sâu sắc nhất với Miêu Nghị. Nếu là bây giờ thì đồ ngốc mới làm chuyện như thế, rõ ràng không liên quan gì hắn vậy mà đi liều mạng. Đổi lại Miêu Nghị hiện tại chắc chắn sẽ đầu hàng ngay, có chuyện gì lo giữ mạng trước đã.

Nếu là bản thân trước kia nhìn mình bây giờ . . .

Ánh mắt Miêu Nghị mơ hồ, hắn phát hiện mình đi trên con đường này ngày càng xa.

Tần Vi Vi không được câu trả lời rõ ràng thì cũng không hỏi lại, nàng nhìn áo choàng trên người Miêu Nghị và lời nói ám chỉ vừa rồi, với tính cách của nàng thì làm được điều này đã là không dễ dàng. Tần Vi Vi nghĩ Miêu Nghị nên nghe hiểu mới đúng, nhưng xem phản ứng của hắn thì nàng hiểu ràng nam nhân này rất ngốc trong chuyện tình cảm. E rằng không đâm thủng cửa sổ giấy thì hắn vĩnh viễn không phát hiện lòng nàng.

Nhưng ngẫm lại chính mình, nàng cũng là loại nữ nhân nội hướng, nàng không nói nên lời quá trực tiếp được. Nếu không phải như thế thì có lẽ chuyện của hai người mặc kệ có thành hay không thì đều sớm có kết quả, có lẽ không có phần của Vân Tri Thu, nàng cũng sẽ không tự giày vò nhiều năm.

Nàng bị gì vậy? Tần Vi Vi thầm cười khổ. Từ ngày Miêu Nghị thành thân thì Tần Vi Vi tự nhận là đã chặt đứt suy nghĩ viễn vông, tại sao cứ chần chừ mãi tại đây?

Tần Vi Vi suy nghĩ kỹ đã tìm được nguyên nhân, vấn đề nằm ở phu nhân Vân Tri Thu. Nếu không phải phu nhân nói rõ muốn nạp thiếp cho Miêu Nghị thì lòng Tần Vi Vi đã không dao động, trái tim lại nhảy lên còn mãnh liệt hơn trước. Như muốn bắt chặt cơ hội lần này, như người rớt xuống sông sắp chết chìm bỗng bắt lấy cọng rơm cứu mạng, dù cọng rơm này chưa chắc cứu được nàng nhưng vẫn giữ nó thật chặt không muốn buông ra.

Thuyền lúc lắc trên sông, rèm đung đưa trên lầu, hai người đứng ở đầu thuyền yên lặng mỗi người suy nghĩ riêng.

Khi trở về biệt viện thì đêm đã khuya, hai người được Lâm Bình Bình đi ra dẫn đường.

Tần Vi Vi bước vào cửa viện dặn dò:

- Chuẩn bị nước cho đại nhân tắm đi.

Miêu Nghị quay đầu nói:

- Miễn đi, đã quá muộn, cũng không hoạt động gì.

Tần Vi Vi nói:

- Đây là lời dặn của phu nhân trước khi đi.

Miêu Nghị lẩm bẩm:

- Nữ nhân này nhiều tật quá.

Miêu Nghị không giống Vân Tri Thu, bắt hắn giống nàng một ngày tắm hai lần thì hắn không làm được.

Mấy ngày kế tiếp Tần Vi Vi hầu hạ chu đáo, tự mình hỏi về việc ăn uống của Miêu Nghị, ngay cả trà hắn uống cũng không cho người khác làm mà nàng tự mình bưng tới trước mặt hắn. Miêu Nghị nói không cần làm vậy nhưng Tần Vi Vi cứ lôi Vân Tri Thu ra, bảo phu nhân đã dặn. Miêu Nghị xoe tròn mắt.

Miêu Nghị đã học khôn, về sau tuyệt đối không mang theo người Vân Tri Thu phái đến nữa, không thì sức ảnh hưởng của phu nhân sẽ luôn như bóng với hình.

Mấy ngày sau, người Kim điện đến truyền lời là bên Thiên Ngoại Thiên đã đồng ý, hai ngày sau hắn sẽ cùng Nhạc Thiên Ba lên đường.

Không biết người tới cố ý hay vô tình mà nhắc nhở rằng bên Thiên Ngoại Thiên cũng có người đi, nhị gia đích thân đến.

Miêu Nghị nghe tin này thì ngây người. Chỉ là đấu bảo, An Như Ngọc chạy đi làm chi?

Miêu Nghị không biết lúc gặp mặt An Như Ngọc thì còn mặt mũi nào đối diện.

Miêu Nghị muốn tránh mặt An Như Ngọc, nhưng nếu hắn không đi thì Yêu Nhược Tiên muốn quan hệ không có quan hệ, muốn bối cảnh không có bối cảnh, trừ Miêu Nghị chống lưng cho thì còn ai bênh lão nữa? Không cần biết kết quả đấu bảo ra sao, nếu không có người hộ tống lão đi thì tình cảnh của Yêu Nhược Tiên sẽ rất nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.