- Những chuyện này trong một lát cũng không thể nói được rõ ràng, tóm lại là đụng phải một đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Miêu Nghị cười cười cho qua.
Ba người lại tiếp tục uống rượu, hàn huyên mấy câu. Hai người kia thấy Miêu Nghị cũng bình thản, không tỏ vẻ xa cách, vì vậy Chu Lập Cần và Tiền Tử Phụng cũng dần dần thả lỏng.
Cuối cùng, Tiền Tử Phụng vẫn không nhịn được hỏi:
- Không biết bên chỗ đại nhân có chỗ nào để hai người chúng ta có thể ra sức?
Miêu Nghị khẽ mỉm cười nói:
- Bên ta còn thiếu rất nhiều thị vệ giữ cửa, chỉ sợ nhị vị đã chán giữ cửa rồi.
Hắn có thể tìm hai người uống rượu, chính là muốn chiếu cố hai người họ một phen, chẳng qua sau khi tán gẫu qua lại mới hiểu được, tại sao hai người bọn họ lăn lộn ở chỗ Dương Khánh nhiều năm như vậy mà vẫn phải giữ cửa, nói trắng ra là năng lực có hạn.
Khi đã đạt đến trình độ đến hôm nay như hắn, phân cách giữa ‘người hầu’ và ‘bang nhân’ đã được chia rất rõ ràng, sẽ không tùy tiện sắp xếp vị trí. Hai người này và hắn cũng chỉ là quan hệ sơ giao, lại không có kinh nghiệm trấn giữ một phương, lại thiếu sót năng lực. Tu vi cũng không cao, đúng là không dễ an bài.
Nếu hai người không mở miệng, hắn chuẩn bị đưa cho hai người một khoản Nguyện Lực châu coi như niệm tình cảm cũ. Nếu bọn họ đã mở miệng, hắn cũng không nên cự tuyệt, nguyện ý giúp hai người đến chỗ hắn làm thị vệ giữ cửa, nếu có tiến bộ, sau này không ngại chỉ bảo, nếu không triển vọng, nhiều lắm cũng không bạc đãi. Nếu nói cho hai người tiền đồ thật tốt gì đó, ngược lại có chút không thực tế.
Thật ra canh giữ sơn môn cũng có phân chia cấp bậc, canh giữ sơn môn ở phủ và ở điện dĩ nhiên có khác nhau, huống chi còn có giao tình của Miêu Nghị, sau này nói không chừng có thể chiếu cố. Hai người gật đầu lia lịa tỏ vẻ nguyện ý. . .
Sáng sớm, Tần Vi Vi mặc xiêm áo như tuyết, khống chế Long câu bay vù vù, xông phá sương mù, trở lại Nam Tuyên phủ.
Nàng đi vào, nhảy xuống Long câu cho thủ hạ trông coi.
Thanh Mai nghe tiếng, liền chạy ra, vẫy vẫy tay gọi nàng. Tần Vi Vi bước nhanh lên bậc thang, ngạc nhiên nói:
- Có chuyện gì Phủ chủ lại vội vàng thúc dục ta trở về như vậy?
- Gặp Phủ chủ tự nhiên sẽ biết.
Thanh Mai không để lộ nội tình.
Vào biệt thự, sau khi làm lễ ra mắt Dương Khánh trong chính sảnh, Tần Vi Vi hỏi lần nữa:
- Đại nhân cho đòi thuộc hạ đến có chuyện gì?
Dương Khánh xoay người ngồi trở lại vị trí, dựa vào ghế, lạnh lùng nhìn nàng hỏi:
- Nghe nói ngươi từng từ xa chạy đi tìm Miêu Nghị?
- . . .
Tần Vi Vi ngẩn ra, không ngờ Dương Khánh gọi mình tới, vừa thấy mặt đã hỏi chuyện này, nhíu mày nói:
- Vâng!
Dương Khánh lại hỏi:
- Ngươi và Miêu Nghị vẫn có liên lạc?
Tần Vi Vi lắc đầu nói:
- Không có.
Dương Khánh hỏi:
- Vậy tại sao ngươi lại chạy đi tìm hắn? Ngươi thích hắn sao?
- Đại nhân tìm ta tới chính là hỏi những chuyện này?
Trong giọng nói của Tần Vi Vi hơi có vẻ khó chịu, hiển nhiên là không muốn trả lời vấn đề này.
- Trả lời ta!
Dương Khánh chân thật nói.
Tần Vi Vi âm thầm cắn răng, nếu như đối phương là cha ruột của mình, nàng thật sự sẽ cự tuyệt trả lời, nhưng người đối mặt là dưỡng phụ, nàng chỉ có thể yên lặng nói:
- Đại nhân suy nghĩ nhiều rồi, ta vốn cho rằng hắn là bằng hữu mới chạy đi tìm, nhưng đến mấy lần cũng không gặp được, ta mới hiểu được người ta đã sớm thay đổi rồi, ta chỉ là chủ nhân một ngọn núi nhỏ, người ta căn bản không để vào mắt, làm sao lại thích ta được? Trả lời như vậy ngài hài lòng chưa?
Nghe nàng nói như vậy, Dương Khánh đích xác hài lòng, khẽ mỉm cười nói:
- Không vội, con gái của ta sắp trở thành Phủ chủ rồi, đến lúc đó điều kiện giao tế cũng càng rộng hơn, ngươi sẽ tìm được lang quân như ý.
Tần Vi Vi ngạc nhiên nói:
- Ta sắp là Phủ chủ? Có ý gì?
Dương Khánh đưa hai tay ra đỡ nàng đứng lên nói:
- Ta chuẩn bị đến Mộc Hành cung nương tựa vào Miêu Nghị, chuẩn bị xuất lực dưới trướng Miêu Nghị, hắn đã đáp ứng cho ngươi một vị trí Phủ chủ.
- . . .
Tần Vi Vi sửng sốt một hồi lâu, thầm cắn môi nói:
- Đại nhân liên lạc với hắn lúc nào? Thứ cho ta nói thẳng, người ta hiện giờ ở trên cao vời vợi, chúng ta không cần thiết chạy đi ôm bắp đùi người ta, cần gì làm cho người ta xem thường!
Nàng vừa nói như vậy, Dương Khánh càng cảm thấy yên tâm, lắc đầu nói:
- Nếu ngươi không muốn ôm bắp đùi, chẳng lẽ chúng ta ở chỗ này không phải là ôm bắp đùi Hoắc Lăng Tiêu?
Tần Vi Vi không cam lòng nói:
- Ban đầu dù sao hắn cũng là thủ hạ của ngài, từng bị ngài la hét sai khiến, hiện tại ngài lại chạy đến chỗ hắn để hắn sai khiến, trong lòng ngài không cảm thấy không thoải mái sao? Dù sao ta chịu không được, ngài muốn đi thì đi, ta không đi, ta gánh không nổi người đó!
Dương Khánh trầm mặt xuống:
- Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ phụ tử chúng ta cứ từ từ hao tổn ở chỗ này thì thư thái sao? Tu hành không phân biệt trước sau, người nào đạt được thì làm đầu, từ cổ chí kim bao nhiêu ví dụ, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, cái này cũng không phải chuyện mất mặt gì. Nếu theo như ngươi nói, từ cổ chí kim không biết có bao nhiêu người xấu hổ tự vận! Ngươi lớn như vậy rồi, làm sao còn tính tình bốc đồng như trẻ con, ngươi nghĩ không thông cũng phải từ từ nghĩ, tóm lại chuyện cứ quyết định như vậy! Thanh Cúc!
Hắn nghiêng đầu ra hiệu cho Thanh Cúc, Thanh Cúc lập tức tiến lên kéo kéo cùi chỏ Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi có thể nói là thở hổn hển rời đi . Đi tới thềm đá phía sau núi, khẽ cắn chặt môi. Nàng thật sự không muốn cúi đầu trước mặt Miêu Nghị cầu khẩn nhiều lần, làm cho người ta xem thường.
Thanh Cúc đi bên cạnh, sau khi nhìn chung quanh một lát, đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tiểu thư. Miêu Nghị đang ở Nam Tuyên phủ.
- . . .
Tần Vi Vi còn cho là mình nghe lầm, ngạc nhiên quay đầu lại hỏi:
- Ngươi nói gì?
Thanh Cúc đưa tay chỉ vào một biệt viện nằm ở lưng chừng ngọn núi:
- Miêu Nghị đang ở đấy.
Tần Vi Vi ngây người trong chốc lát, hỏi:
- Hắn tới đây làm gì?
Thanh Cúc trả lời:
- Đại nhân không phải mới vừa nói với ngươi sao? Dĩ nhiên là hắn muốn mời đại nhân đến Mộc Hành cung. Hai ngày trước hắn đã tìm đến đây, đột nhiên muốn mời đại nhân đến Mộc Hành cung xuất lực, đại nhân lúc ấy cũng cảm thấy bất ngờ, hiện tại đại nhân vẫn chưa đáp ứng, nhưng xem ra đã quyết định.
Tần Vi Vi vội hỏi:
- Không phải đại nhân chủ động liên hệ với hắn sao. Mà là hắn chủ động tìm tới cửa?
Thanh Cúc gật đầu nói:
- Đúng vậy, hắn đã chờ ở đây hai ngày, một mực chờ câu trả lời chắc chắn của đại nhân. Đúng rồi, chuyện chọn ngươi làm Phủ chủ cũng là hắn nói ra, là một trong những điều kiện lôi kéo đại nhân. Tiểu thư, dù sao các ngươi cũng quen biết, có muốn đi gặp hắn hay không?
Vẻ mặt Tần Vi Vi nhất thời mờ mịt khó hiểu, sau đó chợt xấu hổ, do dự nói:
- Ta đi có thích hợp không? Hiện tại địa vị của hắn không giống bình thường.