Phi Thiên

Chương 2094: Chương 2094: Giáng chức thành sơn thần. (Hạ)




Cũng không phải hắn phạm sai lầm không thể tha thứ gì, mà là phạm phải quá nhiều sai lầm nhỏ, nếu như Ngọc La tinh trước kia còn có tổng trấn tọa trấn, hắn còn không đến mức bị như vậy, chính vì Ngọc La tinh không người nào tiến hành giám thị hắn, tăng thêm bối cảnh và tính tình của con gấu đen này.. Ngay từ đầu hắn còn có thể tự kiềm chế, về sau thật sự có chút muốn làm gì thì làm, đã náo tới mức thiên nhai Ngọc La tinh người người oán trách.

Gặp quỷ chính là, không người tố cáo hắn, hoặc nói có người tố cáo cũng sẽ bị đè ép xuống, nhiều cửa hàng của quyền quý bị hắn tai họa còn không rên một tiếng, thậm chí có thể nói Hạ Hầu Long Thành đi tới nước này là có người giật dây dung túng.

Nhưng Hạ Hầu gia tộc cũng không phải kẻ điếc và mù lòa, ý thức được không đúng, cảm giác có người mưu đồ làm loạn, vì vậy Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ giáng một đạo pháp chỉ nghiêm trị, trực tiếp giáng chức Hạ Hầu Long Thành thành sơn thần tại tinh cầu chim không thèm ỉa, cũng ném hắn ra khỏi vòng tròn luẩn quẩn.

Ngọc La tinh suýt nữa khua chiêng giống trống vui mừng.

Trên thực tế đổi góc độ suy nghĩ, đây là Hạ Hầu gia tộc cố ý bảo hộ Hạ Hầu Long Thành, mấu chốt là Hạ Hầu Long Thành không cho rằng như vậy.

- Hạ Hầu Long Thành, qua bên kia hảo hảo bắt đầu lại đi, còn có cơ hội.

Bích Nguyệt thở dài lên tiếng.

Hạ Hầu Long Thành lập tức giậm chân đấm ngực, ngửa mặt lên trời gào thét:

- Ta không cam lòng....

- Đại thống lĩnh, thời điểm không còn sớm, bên kia quy định tơời gian ngài đi tiền nhiệm.

Nhân viên hộ tống do Bích Nguyệt an bài lên tiếng nhắc nhở.

- Đại thống lĩnh cái rắm!

Hạ Hầu Long Thành quay đầu lại rống một tiếng, giơ tay áo lau nước mắt, đi đến trước mặt Miêu Nghị sau đó mở hai tay ôm hắn, nghẹn ngào bi thương nói:

- Ngưu huynh, ta biệt khuất ah!

Miêu Nghị trợn mắt, nghĩ thầm ngươi còn biệt khuất, với cách giải quyết này, đổi thành người khác chết một trăm lần cũng đủ. Đương nhiên hắn vẫn biểu hiện rất tốt.

- Hạ Hầu huynh. Lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt.

Hạ Hầu Long Thành nhìn sang Chiến Như Ý, mở hai tay ôm qua.

Chiến Như Ý phản ứng nhanh, lật tay cầm một cây chủy thủy chỉ vào ngực Hạ Hầu Long Thành, trầm giọng nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Cũng không biết Hạ Hầu Long Thành vô tâm hay cố ý, dù sao không nói hai lời, quay đầu xoay người rời đi, đồng thời ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng,

- Hối hận sanh ở vương hầu gia!

Trong giọng nói bao hàm thiệt tình cảm khái và thê lương, đám người khác nghe xong trợn mắt. Bích Nguyệt càng dở khóc dở cười, trong nội tâm nói thầm, sợ rằng người khác nói là ‘ hận ngươi sanh ở vương hầu gia ’ mới đúng, nếu không đã sớm giết ngươi từ lâu rồi.

Bỗng nhiên Hạ Hầu Long Thành bay lên không trung, trên không trung xa xôi còn có tiếng nói vọng lại.

- Chư vị, có rảnh đến thăm ta.

Quỷ mới thăm ngươi! Một đám người miệng không đúng tâm, nói:

- Hạ Hầu huynh đi đường cẩn thận.

Đợi đến lúc trên âầu trời không có bóng người, Chiến Như Ý phương cười lạnh lên tiếng:

- Chỉ sợ gia hỏa này làm đại thống lĩnh một năm còn kiếm nhiều hơn chúng ta đấy. Hơn một nghìn năm cũng không biết kiếm bao nhiêu thứ, còn không biết xấu hổ ở đây khóc rống lên.

Cao Hữu nói:

- Cuối cùng vãn đi, Ngọc La tinh bị hắn gây họa thảm.

Đinh Trạch Toàn nói:

- Hạ Hầu gia cũng thật tuyệt. Trực tiếp ném hắn tới nơi chim không thèm ỉa, hắn có biện pháp tai họa ai?

Miêu Nghị cũng yên lặng lắc đầu cảm khái, Hạ Hầu Long Thành đúng là bùn nhão không nặn được thành tường, nếu không Hạ Hầu gia tộc không làm như vậy, chỉ sợ lần từ biệt này không có cơ hội gặp lại...

Hoa nở hoa tàn, xuân đi thu đến, tuế nguyệt vô tình, vật đổi sao dời, hai ngàn năm.

- Thiên nhai Thiên Nguyên tinh.

Tinh Thần điện, Thanh chủ đang xử lý công vụ, rốt cuộc cũng nắm được danh sách khảo hạch, trong lúc vô tình chú ý tới lai lịch phía sau tên của Phục Thanh và Ưng Vô Địch, không biết nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn sang Tư Mã Vấn Thiên.

- Thủ hạ của Ngưu Hữu Đức có người nào tên là Phục Thanh và Ưng Vô Địch không?

Lại đến khảo hạch đại thống lĩnh thiên nhai, lần này là dự bị khảo hạch, đại thống lĩnh thiên nhai không thể làm cả đời. Luôn luôn có tình huống lên lên xuống xuống, thí dụ như Hạ Hầu Long Thành, hắn rời đi liền kéo người có bài danh sau hắn bổ sung, tạm thời không bổ sung vào vị trí đại thống lĩnh thì từ từ tìm người khác, đầu tiên phải có năng lực, vẫn câu nói kia, người không tham gia khảo hạch Luyện Ngục chi địa thì không thể đảm nhiệm chức vị đại thống lĩnh thiên nhai.

Tư Mã Vấn Thiên hơi suy nghĩ, gật đầu nói:

- Có! Đều là thống lĩnh thủ hạ của Ngưu Hữu Đức, dường như tham gia khảo hạch lần này.

- Thủ hạ của Ngưu Hữu Đức có mấy người tham gia khảo hạch?

- Nếu như thần nhớ không lầm, có lẽ chỉ có hai người này.

Thanh chủ lắc ngọc điệp trong tay.

- Đây là danh sách thông qua khảo hạch của Cao Quan, đúng là cường tướng không có thủ hạ nhược binh, hai người đi, hai người vượt qua kiểm tra.

Trên thực tế tứ phương túc chủ Tinh Túc Hải đều tham gia khảo hạch, chỉ có điều Hùng Uy và Hồng Thiên không ở dưới trướng Miêu Nghị, bọn họ dùng danh nghĩa nơi khác đi, có Miêu Nghị âm thầm trợ giúp, bốn người dễ dàng vượt qua khảo hạch, hơn nữa lại an bài gần trước, cơ bản được bổ nhiệm làm đại thống lĩnh không thành vấn đề.

Đương nhiên, Luyện Ngục chi địa an bài cũng không để bốn người biết quan hệ giữa Miêu Nghị và Luyện Ngục chi địa.

Về phần Từ Đường Nhiên và Mộ Dung Tinh Hoa, không có Miêu Nghị ‘ động viên ’ , làm sao dám chạy đi liều mạng, cũng không đi tham gia khảo hạch.

Tư Mã Vấn Thiên:

- Cũng có khả năng Ngưu Hữu Đức truyền thụ kinh nghiệm gì đó.

Thanh chủ hơi suy nghĩ, nói:

- Trong chớp mắt đã qua ba ngàn năm, hắn tại thiên nhai chiếm đủ tài nguyên, là ngựa chết hay là lừa chết cũng nên lôi ra cho nó hoạt động, ngươi tìm hiểu thế nào rồi, có thể dùng được hay không?

Vừa nói ra lời này, Tư Mã Vấn Thiên có chút xấu hổ, nói:

- Tạm thời không thể an bài nhân viên vào dưới trướng hắn.

Thanh chủ híp mắt, nói:

- Nhiều năm như vậy, ngươi không thể xếp người vào bên cạnh đại thống lĩnh nho nhỏ sao?

Chỉ thiếu một câu ngươi làm ăn cái gì thế.

Tư Mã Vấn Thiên vội nói:

- Tên kia đắc tội quá nhiều người, lại tao ngộ qua ám sát nên ý thức phòng bị rất mạnh, nhiều năm như vậy, tình nguyện số người trong Thủ Thành Cung ít cũng không dễ dàng bổ sung nhân thủ, hôm nay càng dốc lòng tu luyện, ít tham gia xã giao gì đó, người bên cạnh hắn phòng bị bên ngoài rất nghiêm, cả thiên nhai lại bị hắn khống chế gắt gao, hơi có gió thổi cỏ lay là có người tới tra, an bài mấy đội ngũ không thể tiếp cận hắn, vì không đánh rắn động cỏ gây hoài nghi, vẫn tìm cơ hội thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.