Phi Thiên

Chương 1295: Chương 1295: Giúp ngươi hoàn thành ước nguyện. (Hạ)




Hồng Trần sợ hãi thất kinh, không nói việc khác, không nghĩ tới sư tôn lại nắm giữ cả việc gặp mặt trong tư trạch tại Thành Đô, có phải sư tôn cũng biết những việc khác?

Hồng Trần cũng quỳ xuống, trong nội tâm hoảng sợ khó có thể hình dung, không nghĩ tới sư tôn biết rõ nhiều chuyện như vậy, trước kia không hiển lộ ra chút nào cả.

Mọi người nhìn nhau, người ngoài không biết rõ tình huống nhưng bộ ngực Miêu Nghị phập phồng, xiết chặt nắm đấm.

Bát Giới cảm giác tràng hạt trong tay tùy thời bị đứt do hắn dùng sức quá mạnh.

Đôi mắt Mục Phàm Quân nhìn sang Bát Giới, chỉ nhìn quét qua sau đó nhìn sang hai đồ đệ quỳ dưới đất.

- Bản tôn dưỡng dục các ngươi nhiều năm, nuôi các ngươi từ nhỏ đến lớn, truyền nghề thụ nghiệp, dốc lòng dạy dỗ, phí hết tâm huyết, cho các ngươi vinh hoa phú quý, không thể ngờ các ngươi đối đãi với ta như thế, đúng là hảo đồ đệ của ta! Ta hỏi hai người các ngươi, có phải các ngươi muốn học Miêu Nghị phản bội bản tôn hay không?

Hai người cuống quít lắc đầu, sợ không biết nên nói cái gì cho phải.

- Nguyệt Dao, vi sư cũng không phải người không giảng đạo lý, vi sư thành toàn tình huynh muội các ngươi, ngươi đi theo huynh trưởng của mình đi! Vi sư cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể khuyên huynh trưởng của ngươi ra sức cho ta, việc này vi sư sẽ không truy cứu nữa, cũng thành toàn huynh muội thiên luân, xem mặt mũi của ngươi ta sẽ ban cho hắn quan to lộc hậu, cũng sẽ không làm khó huynh trưởng của ngươi. Nếu huynh trưởng ngươi cố ý rời đi, cố ý muốn làm phản đồ, hôm nay ngươi khó thoát trách nhiệm, nếu không có ngươi lừa gạt che chở, làm sao có thể xuất hiện phản đồ, nói ngươi đồng tội còn không đủ!

Mục Phàm Quân quát chói tai.

- A Di Đà Phật!

Thất Giới đại sư lại niệm phật hiệu, thở dài:

- Mục thí chủ, ngươi đã có tâm thành toàn, sao không...

- Đại sư!

Mục Phàm Quân cắt lời hắn, nói:

- Thất Giới đại sư xin tự trọng! Ta xem mặt mũi của ngươi tha cho Miêu Nghị rồi, ngươi còn muốn nhúng tay vào việc này sao? Nếu như ngày khác đệ tử ngươi xằng bậy, ngươi làm sư phụ có mặc kệ hay không?

Thất Giới đại sư ngưng nghẹn im lặng, sư phụ giáo huấn đệ tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa...

- Sư phụ!

Rốt cuộc Nguyệt Dao đau đớn khóc lớn, nàng quỳ ôm chân Mục Phàm Quân, khóc cầu:

- Sư phó, ta hiểu rõ ngài nhất, đệ tử van cầu ngài, đệ tử cầu ngài, ngài bỏ qua cho đại ca đi, chỉ cần ngài có thể buông tha đại ca, đệ tử làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.

Mục Phàm Quân nói:

- Nguyệt Dao, ngươi nói câu này có vấn đề, vi sư đã đáp ứng buông tha đại ca ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy?

Đây mà gọi là buông tha sao, hoàn toàn là bức bách người khác, không biết làm sao, Mục Phàm Quân người ta làm cẩn thận, đạo lý tiến thoái đều do nàng nắm.

Nguyệt Dao khóc đến rối tinh rối mù.

Nhìn thấy muội muội như vậy, trái tim Miêu Nghị tan nát, hắn cuối cùng vẫn khống chế cảm xúc của mình, chắp tay nói:

- Thánh Tôn! Ty chức biết sai, ty chức cam nguyện bị phạt, nguyện quay về Tiên quốc lĩnh tội, cầu Thánh Tôn buông tha muội muội ta!

Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt mọi người thừa nhận Nguyệt Dao là muội muội của hắn, bà chủ rất ngạc nhiên nhìn Miêu Nghị, không nghĩ tới đệ tử Tiên Thánh lại là muội muội của nam nhân mình.

Hẳn là lúc hắn không biết rõ tình huống cũng vô cùng khiếp sợ.

Mục Phàm Quân nói:

- Đã nguyện ý trở về, vậy ngươi đang du ngoan trong lãnh địa huynh đệ kết nghĩa, cũng không tồn tại phản bội gì đáng nói, làm sao có tội? Ngươi nguyện ý cưới ai là việc của ngươi, bản tôn cũng ưa thích thành toàn cho người khác, quả quyết không chia rẽ!

Nàng lại nhìn sang Nguyệt Dao đang ôm chân mình.

- Hồng Trần, còn không vịn sư muội ngươi đứng lên, khóc sướt mướt trước mặt mọi người còn ra thể thống gì?

Hồng Trần đứng dậy đi tới vịn Nguyệt Dao.

Mục Phàm Quân lại nhìn sang Miêu Nghị, nói:

- Nguyệt Dao là đệ tử thân truyền của ta, ngươi lại là huynh trưởng Nguyệt Dao, như vậy sau này là người một nhà, người một nhà hỗ trợ lẫn nhau là đương nhiên, bản tôn sẽ không bạc đãi ngươi. Sớm ngày quay về địa bàn của mình, trăm triệu tín đồ lưỡng điện không thể mất đi người tọa trấn.

Nàng lại lườm bà chủ, gọi bà chủ một tiếng:

- Vân nha đầu!

Bà chủ cắn môi nhìn sang Miêu Nghị, vẫn không thể không cúi đầu, ngoan ngoãn đi tới hành lễ:

- Có!

Nàng cũng không có biện pháp, nam nhân của mình bị Mục Phàm Quân uy áp sít sao.

Thấy cháu gái Ma Thánh Vân Ngạo Thiên dễ bảo trước mặt mình, tâm tình Mục Phàm Quân không tệ, trong ánh mắt lạnh như băng còn mang theo vui vẻ, nói:

- Ngươi thật tâm muốn chung sống với Miêu Nghị?

Bà chủ nhìn Miêu Nghị, sao có thể nói không, tự nhiên là trả lời thành thật.

- Vâng!

Mục Phàm Quân gật đầu nói:

- Tục ngữ nói lấy chồng theo chồng gả chó thì theo chó, Miêu Nghị là người Thiên Ngoại Thiên, vậy ngươi về sau chính là người Thiên Ngoại Thiên. Như vậy đi, ngươi cứ theo Miêu Nghị đi dàn xếp địa bàn, sau khi xác định vị trí cho Miêu Nghị, ta sẽ chọn ngày hoàng đạo cho các ngươi, Thiên Ngoại Thiên tự mình xử lý hôn sự, sẽ giúp các ngươi có một ngày nở mày nở mặt, sẽ không ủy khuất ngươi, ngươi thấy tốt chứ?

Hảo tâm như vậy? Bà chủ lại nhìn sang Miêu Nghị, có chút không biết nên trả lời thế nào.

- Quả nhiên có tướng hiền thê, xem ra vẫn là nam nhân đương gia nói tính toán.

Mục Phàm Quân nhìn sang Miêu Nghị.

- Miêu Nghị, bản tôn an bài như thế, ý của ngươi thế nào?

Bị người ta uy hiếp sít sao, Miêu Nghị chỉ có thể cung kính trả lời:

- Toàn bằng Thánh Tôn an bài.

- Ân! Quyết định như thế đi.

Mục Phàm Quân lại nhìn sang Nguyệt Dao, nói:

- Nguyệt Dao, ngươi thấy thế nào nào, vi sư đâu có ý làm khó dễ ca ca của ngươi đúng không? Hôm nay không làm khó, về sau cũng sẽ không làm khó, vi sư làm thế chỉ vì tốt cho ngươi, từ nay về sau người một nhà ở chung với nhau, huynh muội các ngươi cũng có thể quang minh chính đại gặp nhau, chẳng lẽ như vậy không tốt? Cần gì huyên náo huynh muội trời nam đất bắc mới an tâm? Vạn nhất ngày nào đó ca ca ngươi bị kẻ bụng dạ khó lường lợi dụng đối nghịch với vi sư. Đến lúc đó chẳng phải ngươi khó xử? Hiện tại ngươi biết vi sư khổ tâm chưa?

Mặc dù Nguyệt Dao phản cảm khi sư phụ quyết định hôn sự cho Miêu Nghị và bà chủ, hiện tại nàng không thể nói gì:

- Sư phụ, đệ tử không biết sư phụ khổ tâm.

- Nha đầu ngốc, đừng khóc.

Mục Phàm Quân tự mình lau nước mắt cho Nguyệt Dao.

- Vi sư nhiều năm qua từng bạc đãi ngươi chưa? Trong mấy sư huynh muội các ngươi, vi sư hiểu rõ nhất chính là ngươi, nếu không như thế, trong mắt vi sư không cho phép có hạt cát. Cũng sẽ không chờ tới hôm nay vạch trần mờ ám của các ngươi.

- Sư tỷ...

Nguyệt Dao cẩn thận hỏi một câu.

Mục Phàm Quân lườm Hồng Trần, nói:

- Bỏ đi, nàng cũng chỉ hảo tâm mà thôi. Nhìn thấy sư tỷ muội các ngươi tình như thủ túc, nội tâm vi sư rất vui mừng, việc này vi sư không truy cứu.

- Tạ ơn sư phụ!

Sư tỷ muội hai người cùng hành lễ tạ ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.