Chắc chắn còn có sát hạch lần sau!
Miêu Nghị đã thấy tình hình phúc địa Địa Ngục đã sớm có phán đoán này. Miêu Nghị ngoái đầu nhìn người rống to, lại xem phản ứng của người khác, suy nghĩ Thiên Đình lần này ban thưởng chắc sẽ kích động nhiều người, quả nhiên trọng thưởng sẽ có dũng phu.
Nhìn xung quanh, thấy rốt cuộc trở lại khu vực Thiên Đình quản lý thì Hạ Hầu Long Thành cười ngoác mồm, lần này trở về chắc chắn sẽ nổi trội trong Hạ Hầu gia tộc. Đời này lần đầu tiên Hạ Hầu Long Thành được lên mặt, không nhờ vào gia tộc hỗ trợ bắt lấy vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, sướng chết!
Hạ Hầu Long Thành quay đầu lại nhiệt tình mời Miêu Nghị:
- Ngưu huynh đi chỗ ta chơi không?
- Sau này còn có cơ hội, bây giờ phải chạy về phục mệnh.
Ngoài miệng Miêu Nghị nói vậy nhưng liên tục liếc mắt hướng đám người Chương Hãn Phương.
Chín tên này giữ được vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, lúc Miêu Nghị đọc bia văn có thấy thứ hạng chín người như nhau, xếp trong vòng hơn tám ngàn.
Đám người Chương Hãn Phương thấy Miêu Nghị nhìn mình chằm chằm thì rất bàng hoàng, sợ ai đó sẽ xuống tay ven đường. Bọn họ nhanh chóng lôi kéo chúng bạn cùng về, cũng lắc tinh linh liên lạc người đến đón.
Hạ Hầu Long Thành vung tay lên kêu ngông cuồng Phàn Ngọc Phỉ cùng đi:
- Cũng được, mọi người đều phải trở lại phục mệnh, vậy sau này tính tiếp, ta đi trước một bước. Chúng ta đi!
Hạ Hầu Long Thành rất sốt ruột muốn về Hạ Hầu gia tộc để khoe khoang.
Đám người Phàn Ngọc Phỉ chắp tay hướng Miêu Nghị:
- Ngưu huynh, sau này còn gặp lại!
Miêu Nghị chắp tay tiễn:
- Sau này còn gặp lại!
Miêu Nghị nhìn theo mấy người đi xa, hắn quay đầu thì không thấy đám người Chương Hãn Phương đâu nữa, trong trời sao toàn là bóng người bay tứ tán.
Năm xưa bị nhục nhã đủ điều đến nay Miêu Nghị còn ấn tượng khắc sâu, đâu dễ nói quên liền quên. Có loại thù hận phải có đáp án, Miêu Nghị không cho rằng mình rộng rãi đến mức tha bọn họ thì họ hoặc thế lực sau lưng họ sẽ tha hắn. Tính tới tính lui đều như nhau vậy hãy chấm dứt sớm chuyện này. Tiếc rằng trong Địa Ngục bỏ lỡ cơ hội tốt giết mấy tên này, Miêu Nghị tạm thời không làm gì được chúng. Tương tự, Miêu Nghị giữ được vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai còn nằm trong Thiên Nhai, thế lực địa phương không dám hành động thiếu suy nghĩ với hắn. Miêu Nghị nhìn quanh, triệu Hắc Thán ra nhanh chóng lao hướng trời sao xa thẳm.
***
Tuyết Nhi tìm hiểu tin tức trở về vội chạy vào động tiên, vô phòng, đi tới bên cạnh Vân Tri Thu đang ngâm mình trong thùng tắm.
Tuyết Nhi báo tin vui:
- Phu nhân, phu nhân! Sát hạch kết thúc rồi, nghe nói đại nhân được hạng chín, chắc đại nhân đang trên đường về!
Vân Tri Thu da thịt trắng hơn tuyết dựa vào vách thùng mỉm cười nói:
- Trên đường về chắc còn mất chút thời gian.
Mực nước ngang bầu ngực nàng, nước lăn tăn thoáng hiện thân hình khiến người xịt máu mũi. Thiên Nhi ở bên cạnh cười tủm tỉm gội tóc dài cho Vân Tri Thu.
Tuyết Nhi hơi do dự, cẩn thận nói:
- Phu nhân, nghe nói đại nhân bị phạt trong sát hạch, cắt bỏ phần thưởng, còn phạt bổng lộc trăm năm, từ nhất tiết thượng tướng giáp tím bị biếm thành lục tiết tiểu tướng.
Thiên Nhi quay đầu cười nói:
- Không cần ngươi nói phu nhân đều biết, đại nhân vừa liên lạc với phu nhân.
Tuyết Nhi nghẹn họng:
- . . .
Tâm tình Vân Tri Thu rất tốt mỉm cười nói:
- Chút xíu khen thưởng đó không cần cũng được, miễn đại nhân còn sống trở về thì tốt hơn bất cứ cái gì, lần này yên tâm hơn rồi. Lúc trước đột nhiên không liên lạc được làm ta sợ hết hồn, thì ra chỗ sát hạch kết thúc có trận pháp ngăn cách tinh linh liên lạc. Phải rồi, nhớ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Hai nữ nhân đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Thương hội.
Hội trưởng Chu Nhiên lặng im ngồi ở ghế trên.
Hai mươi chín vị chưởng quầy lý sự đều im lặng. Tin Miêu Nghị thuận lợi thông qua sát hạch đang đi về đã truyền về trước, đây không phải tin tốt cho họ.
Biểu tình Ngọc Hư Chân Nhân lạnh nhạt không nhận ra đang vui hay buồn.
Hoàng Phủ Quân Nhu thì hơi thẫn thờ, đang định khi Miêu Nghị trở về sẽ tính sổ hắn thế nào. Miêu Nghị lừa nàng bảo không tham gia sát hạch, đáng hận nhất là trăm năm qua cố ý không liên lạc với nàng, tức quá, không tha được!
- Sao để hắn sống sót trở lại làm gì, còn lấy được hạng chín. Hủy uy nghi của Thiên Đình thì nên xử tử hắn cho rồi!
Người than thở là Điền Phong Hạo Điền chưởng quầy quản lý Thất Tình cửa hàng. Điền Phong Hạo có nghe tin tức, một Ngưu Hữu Đức quậy phủ Thiên Mão Tinh Quân không yên bình. Chủ mẫu vì cái chết của Tra Nhân Tuấn mà hay khóc lóc ở nhà, khiến Thiên Mão Tinh Quân không chịu về nhà.
Hồ Ngọc Nguyên Hồ chưởng quầy gõ bàn trà:
- Vấn đề bây giờ không phải hắn chết hay không mà là hắn giữ được vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai trở lại, vấn đề là hắn có tìm chúng ta tính sổ không.
Điền Phong Hạo nói:
- Hắn giết nhiều người trong Địa Ngục, có nhiều tử đệ quyền quý chết vào tay hắn rồi, Ngưu Hữu Đức dám trở về vênh váo sao? Hơn nữa rõ ràng trước khi hắn đi luôn giữ im lặng tức là hắn đã nhường bước.
Có người khẽ thở dài:
- Quan trọng là lúc trước chúng ta bịa đặt quá nhiều, đổi lại là ai thì ta không tin hắn không giận chút nào. Lỡ Ngưu Hữu Đức nghẹn một hơi trả thù, quyền lớn binh mã Thiên Nhai nằm trong tay hắn, không phải Ngưu Hữu Đức chưa từng chơi cứng, nếu mọi người không sợ thì còn ngồi đây bàn bạc cái gì?
- Thật ra việc này cũng dễ làm, phải xem Chu chưởng quầy có đồng ý ra mặt hay không.
- Là sao?
- Bây giờ nguyên hệ thống Thiên Nhai nằm trong tay Thiên Hậu, nếu Hạ Hầu gia tộc ra mặt chỉ điểm thì cho Ngưu Hữu Đức lá gan cũng không dám làm bậy, trừ phi sau này không muốn lăn lộn trong Thiên Nhai nữa!
- Đúng đúng đúng, Chu chưởng quầy là hội trưởng mọi người đề cử, chưởng quầy phải nghĩ cách đi. Lỡ tên kia làm bậy thì mọi người đều tiêu!
Đám người bắt đầu chắp tay phụ họa hướng Chu Nhiên ngồi ở ghế cao.
Chu Nhiên nhìn đám người hùa nhau, gã đã nhìn ra, cả đám nói cho nhiều ra là đặt sẵn hố chờ gã. Chắc tất cả đã bàn bạc từ trước muốn xúi Chu Nhiên tìm Hạ Hầu gia tộc ra mặt. Trong lòng Chu Nhiên hiểu rằng ban đầu mọi người cảm thấy Ngưu Hữu Đức biết điều chịu thua nên không sợ gì hắn, huống chi khả năng Ngưu Hữu Đức sống sót từ Địa Ngục trở về khá nhỏ. Nhưng Ngưu Hữu Đức thật sự sống trở lại, trong lòng đám người bắt đầu thấp thỏm. Nếu bình thường sống sót quay về cũng không có gì, mấu chốt của vấn đề là Ngưu Hữu Đức giết nhiều tử đệ quyền quý trong đất Luyện Ngục, đám người rất lo hắn rận nhiều không sợ ngứa. Dù sao tên điên kia có kỷ lục chém mấy ngàn cái đầu, ai nói không sợ chút gì là xạo.
Hoàng Phủ Quân Nhu luôn mắt lạnh bàng quan, lòng thầm buồn cười. Không ngờ cái tên quỷ đó có sức uy hiếp lớn như vậy, người chưa về mà đã hù đám người sợ chết khiếp. Đám người này lúc trước gây sự đều rất to gan.