Phi Thiên

Chương 3569: Chương 3569: Hắc Thán thoát nạn (1)




- Ưu Mỹ thật đúng là có tâm. Vân Tri Thu cười khổ một tiếng.

Chu Ưu Mỹ che miệng cười.

- Loại người bạc tình bạc nghĩa như này, Đằng gia cũng không dám lưu.

Thấy Mộ Dung Tinh Hoa tâm tình không đúng, Vân Tri Thu cũng không nhắc lại nữa, phất phất tay, ý bảo xuất phát.

Mộ Dung Tinh Hoa có chút ngẩn ngơ, Tào Vạn Tường chết, nàng không thể nói là đau khổ, cũng không thể nói là thương tâm, chỉ cảm thấy chết quá đột ngột, trong đâu trống rỗng.

Tô Vận than nhẹ một tiếng, lôi cánh tay nàng cùng bay đi.

Tinh không mênh mông, đường dài vô tận, nam quân trên dưới tham gia viên khánh hợp thành đoàn trực tiếp đem Vân Tri Thu đưa về Vương phủ, bái kiến Vương gia sau đó rời đi.

Vân Tri Thu lại dẫn Chu Ưu Mỹ đến vương phủ du ngoạn, bất kê có phải là đẹp thật hay không. Chu Ưu Mỹ đương nhiên tránh không được khen cảnh tuyệt đẹp.

Nhìn thấy trong vương phủ đại bộ phận đình viện đều bỏ trống, Chu Ưu Mỹ ít nhiều có chút hiểu kỳ.

- Nương nương, sao có nhiều đình viện bỏ trống như vậy?

Vân Tri Thu cười lạnh nói:

- Bỏ trống? Vương gia nhà ta một hơi nạp hơn ngàn thiếp, hiện tại vẫn ở bên ngoài xếp hàng chờ xác định thân phận, qua một thời gian ngắn nữa ngươi tới, ước đoán trong vương phủ rất náo nhiệt.

Chu Ưu Mỹ lúc này mới phản ứng lại, một lần nạp hơn một nghìn thiếp chuyện nàng cũng nghe nói, che miệng cười nói:

- Vương gia quả nhiên là dũng mành phi thường, đổi là người bình thường chắc không chịu nổi.

Dũng mành phi thường? Vân Trị Thu nói thầm trong lòng, một Nhiếp Vô Diễm là có thể khiến cho Miêu đại quan nhân ăn không tiêu rồi.

Mà lúc này. Dương Triệu Thanh cũng tìm được các nàng.

- Nương nương, các đại Soái đều đã đi, Vương gia cho mời Đằng phu nhân.

Một câu Đằng phu nhân làm cho Chu Ưu Mỹ trong lòng tức giận, Chu Ưu Mỹ phất tay ra hiệu, lập tức có người dâng lên tâm ý nho nhỏ cho Dương Triệu Thanh. Để lấy lòng Miêu Nghị, tâm phúc bên cạnh Miêu Nghị đương nhiên cũng phải lấy lòng.

Dương Triệu Thanh cũng không cần khách khí, đến vị trí nhất định, có chút lề không nhận không thích hợp, không nợ nhân tình có thể nhận.

- Ưu Mỹ, lát nữa lại đi dạo được chứ?

Vân Tri Thu hỏi một tiếng.

Chu Ưu Mỹ vội vàng vội vàng nói:

- Đương nhiên, sao lại để cho Ngưu vương gia đợi lâu được trước tiên hãy qua bái kiến.

Tới nơi này chơi khẳng định không phải là mục đích chính, tới gặp Miêu Nghị mới là trọng điểm, nếu không phải biết Miêu Nghị phải gặp tướng lĩnh bộ hạ, nàng đã chạy qua bái kiến trước rồi.

Sảnh chính phòng khách, bước vào cửa nhìn thấy Miêu Nghị đã đang đợi nàng, Chu Ưu Mỹ bước lên phía trước hành lễ nói:

- Tiện thiếp bái kiến Ngưu vương gia, để Vương gia chờ lâu, thật sự có lỗi.

Miêu Nghị cười nói:

- Không cần đa lễ, mời ngồi.

Hắn đưa tay mời một cái, đồng thời chính thức quan sát một lượt nữ nhân này, trước đây ở ngự viên chỉ nhìn qua chứ không có có cơ hội nhìn kỳ, bây giờ vừa thấy, cũng chút tư sắc, có thể được Đằng Phi phái tới làm việc này, xem ra là được Đằng Phi tín nhiệm.

Hắn đương nhiên đã thông qua Vân Tri Thu biết ý đồ của nữ nhân này.

- Tạ vương gia ban ngồi... Chu Ưu Mỹ khách khí một tiếng, tư thế bày hơi thấp, đồng thời cùng quan sát Miêu Nghị.

Luận hình tượng Miêu Nghị so với Đằng Phi mạnh hơn nhiều, ít nhất thoạt nhìn tuổi còn trẻ. Nghĩ đến đây sao tuổi còn trẻ vậy mà đã làm nam quân chưởng lệnh thiên Vương. Chu Ưu Mỹ cũng chỉ có thể là âm thầm cảm khái, Vương gia nhà mình giằng co nhiều năm như vậy mới là thiên Vương, trên thực tế hai chức cộng lại mới có thể so với một chức của người ta, chênh lệch này không khỏi làm cho lòng người chua xót, nhất là người năm đó mình nhìn không thuận mắt, chớp mắt một bước đã cao hơn nàng một bậc.

So sánh hai người, nàng nếu nói là không có chút nào ngưỡng mộ Vân Tri Thu đó là giả, trong lòng giống như không ít người thầm nghĩ, một phụ nữ tái giá lại có phúc khí này, lý lẽ đâu cả rồi.

Hai người qua lại khách khí vài câu, Chu Ưu Mỹ không thể quên mục đích tới đây, tiếp lời Miêu Nghị khen Đăng Phi, bắt đầu thăm dò.

- Vị kia nhà ta có thể không so được với Vương gia, Vương gia thống nhất nam quân, Vương gia nhà ta cảm thấy không bằng, từng hận mình là tội nhân chia cắt Đông quân, có lòng lấy công chuộc tội, lại sợ người khác nói hắn hư tình giả ý, thế nhưng tình thể bức bách, có chỗ khó nói! Thấy Vương gia nhà ta tự trách như vậy, thiếp cũng khổ tâm, Vương gia nếu rảnh rồi, chi bằng giúp thiếp khuyên ngài ấy một chút, vương gia nói thế nào ngài ấy cũng nghe.

Miêu Nghị cười nói:

- Bây giờ bản vương cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, nam quân chỉnh đốn lại, chuyện phiền toái không ít, đợi nam quân ổn định rồi, nhất định tìm cơ hội cùng Đằng vương gia nói chuyện.

Hắn hiện giờ không thể bằng lòng việc này, việc của mình còn chưa lo xong, hắn dựa vào cái gì giúp Đằng Phi? Giúp Thành Thái Trạch không được sao? Ít nhất phải quan sát bên nào thượng vị có lợi hơn. Tào Mãn phu thê hai cái đầu người đủ để hắn góp sức, sao có thể? Huống hồ Đằng Phi vẫn để lại đường lui bằng không hà tất lại để một thiếp thất tới tham dò ý của hắn.

Đây là cự tuyệt một cách nhẹ nhàng, Chu Ưu Mỹ hơi biến sắc mặt, không ngừng dùng lời thuyết phục, thậm chí ám chỉ Miêu Nghị có thể ra điều kiện, nhưng Miêu Nghị vẫn không đồng ý, nàng mới hiểu ra lần này có thể là đến mất công rồi. Mà Miêu Nghị cũng không muốn dài dòng với nàng, tìm cớ có công vụ xử lý, để Vân Tri Thu chiêu đãi khách xong, bèn bỏ lại Chu Ưu Mỹ rời đi.

Về sau lại gặp mặt Vân Tri Thu, lại bảo Vân Tri Thu mau sớm để Chu Ưu Mỹ rời đi.

Tào Mãn bên kia không biết lúc nào phái người tới, hắn cần phải chuẩn bị không muốn để cho người ngoài xem náo nhiệt.

Oa lại hai ngày. Thấy thực sự không cách nào để Miêu Nghị đồng ý, thậm chí ngay cả mặt Miêu Nghị cũng không thấy nữa rồi, Chu Ưu Mỹ cũng chỉ có thể cáo từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.