Miêu Nghị phát hiện Từ Đường Nhiên chó chết này quá to gan. Lúc gặp chuyện thì tham sống sợ chết, gan bé xíu, khi làm loại chuyện này thì gan to bằng trời, so với Hạ Hầu Long Thành chỉ hơn chứ không kém. Hạ Hầu Long Thành ít nhất ỷ vào thân phận cướp thẳng thừng, Từ Đường Nhiên chó chết ỷ vào thân phận ngầm ăn tươi nuốt sống, dùng cách này để phát tài, nói là tiểu nhân tồi tệ là đã đánh giá cao gã.
Bây giờ Miêu Nghị mới phát hiện Hoàng Khiếu Thiên này không tốt lành gì, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Nói miệng không bằng chứng, tự mình viết lời vừa nói xuống.
Đã nói ra rồi, Hoàng Khiếu Thiên không dám cãi lại, lập tức móc một khối ngọc điệp ra quỳ dưới đất viết.
Bảo Liên lại đi vào, liếc Hoàng Khiếu Thiên quỳ trước mặt Miêu Nghị, nàng khom người truyền âm bên tai hắn:
- Từ Đường Nhiên đến, xem bộ dạng dường như hắn đã biết Hoàng Khiếu Thiên bị mang đến.
Ngửi mùi thơm xử nữ trên người Bảo Liên cũng là một loại hưởng thụ, Miêu Nghị hít nhiều chút, hừ mũi bảo:
- Tin tức cũng nhạy lắm, cho hắn vào đi.
Bảo Liên lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Từ Đường Nhiên ở ngoài dinh thự phủ thống lĩnh nóng ruột nóng gan xoay vòng quanh. Đột nhiên biết tin Hoàng Khiếu Thiên bị mang tới đây Từ Đường Nhiên thầm la nguy rồi, gã chạy nhanh tới hy vọng còn kịp.
Bảo Liên bước ra kêu gọi:
- Từ thống lĩnh, mời vào.
Từ Đường Nhiên chắp tay chạy nhanh vào trong, bất chấp lễ nghi. Từ Đường Nhiên chạy vào đình viện thấy Hoàng Khiếu Thiên quỳ trước mặt Miêu Nghị viết cái gì, gã thầm la tiêu đời.
Từ Đường Nhiên hắng giọng ra hiệu mình đã đến, ôm chút hy vọng cuối cùng có thể ngăn cản:
- Khụ khụ!
Miêu Nghị vẫn nằm trên ghế hờ hững nhìn Từ Đường Nhiên sải bước tới gần.
Hoàng Khiếu Thiên quỳ dưới đất nghe tiếng quay đầu lại dòm, xoe tròn mắt. Chẳng phải nói nghiêm hình tra tấn sao? Tại sao trông Từ Đường Nhiên lành lặn như không bị gì? Hoàng Khiếu Thiên quay đầu lại nhìn Miêu Nghị, óc lóe tia sáng, mặt gã không còn chút máu. Hoàng Khiếu Thiên muốn đập đầu chết cho rồi, thầm rít gào: Bị trúng kế!
- Đại thống lĩnh!
Từ Đường Nhiên chắp tay cười gượng, chỉ vào Hoàng Khiếu Thiên, vẫn giả ngu:
- Có chuyện gì vậy?
Mặt Miêu Nghị không biểu tình lạnh nhạt nói:
- Từ Đường Nhiên, ngươi to gan lắm, dám lừa trước mặt ta.
Từ Đường Nhiên tiếp tục cười gượng:
- Ty chức không hiểu, đại thống lĩnh ý là . . .
Miêu Nghị hét chói tai ngắt lời Từ Đường Nhiên:
- Người đâu!
Vù vù vù vù vù!
Thanh Phong dẫn mấy người bay tới ngay, quét mắt nhìn tình hình hiện trường.
Từ Đường Nhiên biến sắc mặt, khuôn mặt cứng ngắc, trán chảy mồ hôi lạnh:
- Đại thống lĩnh!
Miêu Nghị chỉ vào Hoàng Khiếu Thiên:
- Ngươi tiếp tục viết tội chứng của mình!
Hoàng Khiếu Thiên lập tức vùi đầu thành thành thật viết tiếp.
Miêu Nghị chỉ vào Từ Đường Nhiên:
- Ngươi cũng viết, ai dám có chút gì che giấu thì ta chém đầu người đó giao cho Thủ Thành cung!
Mặt Từ Đường Nhiên buồn bã quỳ xuống, muốn khóc lóc nài nỉ:
- Đại thống lĩnh . . .
Nhưng Miêu Nghị không chơi trò đó với Từ Đường Nhiên, hắn lắc mình vào phòng, bỏ lại câu nói:
- Không cho phép bọn họ thông cung!
Đám người Thanh Phong vây quanh hai người quỳ dưới đất, rút hàng lạnh băng ra gác trên cổ hai người, làm họ rùng mình.
Từ Đường Nhiên oán hận lườm Hoàng Khiếu Thiên, hận cái tên làm việc không ra hồn chỉ biết hỏng chuyện. Nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, Từ Đường Nhiên thành thật móc ngọc điệp ra viết chứng cứ phạm tội của mình.
Chờ Bảo Liên từ đình viện trở về phòng giao lời chứng hai người viết cho Miêu Nghị thì hắn vừa tức vừa buồn cười mắng:
- Hai tên sát tài càn rỡ, chuyện gì cũng dám làm thật. Kêu hai người họ tới đây!
Bảo Liên triệu hai người đến. Từ Đường Nhiên hối hận nước mắt đầy mặt, gã chứa một đống lời muốn nói chưa kịp thốt ra Miêu Nghị đã lạnh lùng bảo:
- Đừng để lặp lại nữa, nếu còn có lần sau ta sẽ hái cái đầu chó của các ngươi, cút!
Từ Đường Nhiên, Hoàng Khiếu Thiên mặt đầy nước mắt ngây người, xoe tròn mắt:
- . . .
Hai người cút ra khỏi cửa phủ thống lĩnh khu đông thành.
Hoàng Khiếu Thiên hỏi nhỏ:
- Thật sự không có việc gì?
Từ Đường Nhiên bực tức nạt:
- Theo ta qua đây một chuyến!
Từ Đường Nhiên nói xong bay đi trước.
Hoàng Khiếu Thiên không dám bay lung tung trong Thiên Nhai, gã chạy nhanh đến phủ thống lĩnh khu tây thành, lại gặp Từ Đường Nhiên mặt đen xì.
Hoàng Khiếu Thiên chưa kịp nói gì Từ Đường Nhiên đã húc đầu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Hoàng Khiếu Thiên muốn khóc, gã kể lại đại khái tình huống.
Từ Đường Nhiên hét to:
- Ngươi dù gì là con sư tử tinh vậy mà ngu hơn heo, mới có trò mặt như thế mà cũng mắc mưu được!
Từ Đường Nhiên túm Hoàng Khiếu Thiên đá đấm bầm dập, Hoàng Khiếu Thiên co ro mặc cho gã đánh không dám đánh trả.
Từ Đường Nhiên hung hăng trút giận xong thở hồng hộc, không phải đánh mệt mà vì tức giận, gã lại đạp Hoàng Khiếu Thiên một cái.
Từ Đường Nhiên lùi lại ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm:
- Ta cũng bị quỷ che mắt, đã biết đại thống lĩnh gian xảo thế nào rồi còn chạy đi lừa hắn, cũng là tự tìm tội chịu.
Hoàng Khiếu Thiên mình đầy dấu chân bò dậy, mắt sáng rực hỏi:
- Đại thống lĩnh nói không được có lần thứ hai vậy tức là không truy cứu hay sao?
Rầm!
Từ Đường Nhiên lại đá Hoàng Khiếu Thiên lăn quay.
Mộ Dung Tinh Hoa trở lại, vừa về đến Thiên Nhai đã đến ngay phủ thống lĩnh khu đông thành phục mệnh.
Không như trước kia, hiện giờ thái độ của mọi người đối với Mộ Dung Tinh Hoa đã khác. Bắt đầu từ gác cổng, ai nấy cung kính hành lễ, họ đều biết vị này đã biến thành Đô Thống phu nhân.
Trong đình viện, gặp lại Mộ Dung Tinh Hoa, Miêu Nghị nhìn nàng từ trên xuống dưới không thấy có gì thay đổi, cách ăn mặc và dáng vẻ vẫn như xưa, không có sự kiêu ngạo khi trở thành Đô Thống phu nhân.
Mộ Dung Tinh Hoa không kiềm được mỉm cười trêu chọc:
- Đại thống lĩnh nhìn ta chằm chằm làm chi? Hay tin đồn đại thống lĩnh thích phụ nữ có chồng là thật?
Miêu Nghị vung tay ra hiệu Mộ Dung Tinh Hoa đừng nói bậy, hắn xoay người mời:
- Mời phu nhân ngồi.
Miêu Nghị ra hiệu Bảo Liên bưng trà.
Mộ Dung Tinh Hoa ngồi xuống, nói thẳng:
- Đại thống lĩnh đừng xưng hô như vậy, trong Thiên Nhai thì ty chức vẫn là thuộc hạ của người.
Mộ Dung Tinh Hoa hiểu rõ vị trí của mình.
Miêu Nghị cười nói:
- Tân hôn vui vẻ, sao mới hơn tháng đã về?
Mộ Dung Tinh Hoa nói:
- Đại thống lĩnh cũng biết chuyện của ta, sớm đã là người của hắn, một cuộc hôn sự chỉ để có một danh phận, làm gì có cảm giác như keo như sơn lưu luyến không rời, nếu không hắn sớm điều ta qua. Với hắn thì yêu đương vụng trộm cùng ta có tình thú hơn, khiến hắn cưới hỏi ta đàng hoàng đã là miễn cưỡng, xót xa trong đó khó nói với người ngoài.
Mộ Dung Tinh Hoa nói quá bộc trực, Miêu Nghị không biết đáp lại nàng thế nào.
- Không nhắc chuyện phiền của ta.
Mộ Dung Tinh Hoa do dự nói:
- Đại thống lĩnh, trên đường ta đi nghe Tào Vạn Tường truyền tấn có người tố cáo lên trên là đại thống lĩnh nhận hối lộ, cấp trên đã phái người đến chuẩn bị điều tra đại thống lĩnh.