Phi Thiên

Chương 944: Chương 944: Huynh muội quen biết (1)




Lục gia gác tay nhìn quanh phòng ngủ, lại hỏi:

- Đại nhân các ngươi có phu nhân không?

Nhị nữ trả lời:

- Còn chưa có.

Lục gia gật đầu:

- Ừ! Lần sau nhắc nhở đại nhân các ngươi, nữ nhân muốn bước vào cửa nhà này, đầu tiên phải dẫn đến cho ta xem, sau khi ta đồng ý mới có thể cưới, không phải nữ nhân nào cũng có thể cưới.

- Vâng!

Nhị nữ vội vàng gật đầu hưởng ứng, cái này các nàng đồng ý, hi vọng vị bà cô này nghiêm khắc trấn cửa, tốt nhất là cánh cửa cao đến mức không ai vào được.

- Còn nữa, hai người các ngươi phải trông chừng đại nhân các ngươi cho thật tốt, đừng để hắn học những tật xấu của đám nam nhân thối, đừng để cho những nữ nhân lộn xộn cũng có thể bò trên giường đại nhân các ngươi.

- Cái này. . .

Nhị nữ dường như rất khó khăn, Thiên nhi trả lời:

- Chúng ta làm hầu gái không tiện can thiệp vào chuyện này của đại nhân.

Lúc này Lục gia cường điệu nói:

- Là ta cho các ngươi làm như vậy, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm thay các ngươi! Nếu đại nhân các ngươi không cao hứng, cứ kêu hắn tới tìm ta.

- Vâng!

Nhị nữ miễn cưỡng đáp ứng.

Lúc này Miêu Nghị không biết tình huống, nhanh chóng phi không mà đến, trực tiếp rơi vào trong đình viện, lững thững đi vào trong phòng khách, nhìn thấy Yến Bắc Hồng đang ngồi ở đây, sau khi ngẩn ra, liền cười nói:

- Yến đại ca làm sao lại tới đây?

Yến Bắc Hồng đứng dậy đi tới, vỗ bả vai hắn cười khổ nói:

- Lão đệ, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, không phải là ta có tâm tiết lộ, mà là người ta đột nhiên chạy đến địa bàn của ta, trực tiếp phá vỡ tình huống, muốn giấu diếm cũng không thể giấu diếm.

- Cái gì không thể giấu diếm?

Miêu Nghị cau mày hỏi, lời nói này không minh bạch, không hiểu nổi đối phương đang nói cái gì.

Yến Bắc Hồng kê sát đầu, nói thầm một tiếng:

- Lục gia!

- Lục gia gì?

Miêu Nghị nghi ngờ hỏi, đột nhiên cả kinh, cả người run rẩy, như bị sét đánh, khó tin nhìn hắn.

Yến Bắc Hồng khẽ gật đầu:

- Chính là vị Lục gia trong dẹp loạn Tinh Túc hải kia, ta không nói gì cả, nhưng người ta đã khám phá ra, trực tiếp chạy tới nơi này tìm ngươi rồi.

Hắn giơ tay lên chỉ chỉ về phía sau:

- Đang chạy loạn trong tẩm cung của ngươi đấy.

Miêu Nghị tựa hồ không nói hai lời, quay đầu bước đi, muốn trốn tránh, lại bị Yến Bắc Hồng kéo lấy cánh tay.

- Lão đệ, trong lòng người ta đã nắm chắc rồi, ngươi có thể trốn tới khi nào? Ngươi cũng không phải loại người do dự như đàn bà, làm sao phải để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu như người ta đã tìm tới cửa, vì sao không dám đối mặt? Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, sớm giải quyết cũng có thể bớt chút hiểu lầm!

Yến Bắc Hồng kéo cánh tay hắn khuyên nhủ.

Lúc này hai người bất chợt nghe được tiếng bước chân truyền đến, nhất tề quay đầu nhìn lại, tiếng bước chân dừng ở khúc quanh, chậm chạp không thấy người hiện thân.

Thiên nhi, Tuyết nhi cũng đi ra, nhị nữ nhìn Lục gia núp ở khúc quanh không lộ diện, lại nhìn Miêu Nghị đang đứng bên trong phòng khách.

Các nàng cũng nghe được từ động tĩnh từ trên không, mới đi ra ngoài nhìn xem rút cuộc là ai vừa đến, kết quả nghe được thanh âm nói chuyện, Tuyết nhi nói ra câu ‘là đại nhân trở về’, Lục gia đang vội vã đi ra ngược lại thả chậm cước bộ, núp ở khúc quanh không dám ra.

Miêu Nghị lẳng lặng nhìn Lục gia núp ở khúc quanh cắn môi, mười ngón tay như ngọc quấn quýt với nhau.

Đợi một hồi lâu, song phương đều không có phản ứng.

Cuối cùng Miêu Nghị vung tay lên, bỏ rơi cánh tay của Yến Bắc Hồng, trầm ổn đi lại chỗ khúc quanh.

Hắn cũng cảm thấy thấp thỏm, nhưng cảm nhận được sự khó xử của muội muội, khi muội muội gặp khó khăn, một người đại ca như hắn không thể chối từ, một cách tự nhiên kiên định đi ra, đây là việc một người đại ca như hắn nên đảm đương!

Nghe được tiếng bước chân trầm ổn đi tới, hô hấp của Lục gia bỗng trở nên dồn dập, giống như vô cùng khẩn trương, có loại cảm giác muốn tìm chỗ chạy trốn.

Ánh sáng trước mặt hơi thay đổi, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Miêu Nghị đã xuất hiện trước mặt mình, đích xác là người mình vẫn cho là ‘Yến Bắc Hồng’.

- Đại nhân!

Thiên nhi, Tuyết nhi sau khi hành lễ, lui về phía sau đứng sang bên cạnh.

Huynh muội hai người nhìn nhau, Miêu Nghị lộ ra nụ cười toan tính, hiền hoà nói:

- Lão Tam!

Hốc mắt Nguyệt Dao trong nháy mắt ửng đỏ, nước mắt đảo quanh, gắt gao cắn môi.

Miêu Nghị quay đầu nói với Thiên nhi, Tuyết nhi:

- Đây là tam muội của ta, tên và lai lịch không cần hỏi. Sau này gọi là tam gia được rồi.

- Vâng!

Thiên nhi, Tuyết nhi đáp ứng, lại đối mặt với Nguyệt Dao, chân thành khom người hành lễ nói:

- Tam gia!

Ai ngờ Nguyệt Dao không lĩnh tình, chảy nước mắt, giọng điệu có vẻ run rẩy nói:

- Ngươi lấy cái gì chứng minh ngươi là đại ca của ta?

Miêu Nghị không nói nhiều, tiến lên trước, đưa tay túm lấy lỗ tai của nàng, ba ngón tay, dùng phương thức nhéo lỗ tai tương đối đặc thù, túm lấy lỗ tai của nàng kéo đi.

Nguyệt Dao đau đến nhe răng nhếch miệng, cả người đi theo, dùng mũi chân di chuyển, hít một hơi khí lạnh, bị Miêu Nghị trực tiếp kéo lỗ tai từ khúc quanh đi ra ngoài.

Thiên nhi, Tuyết nhi và Yến Bắc Hồng có thể nói là trợn mắt há hốc mồm, hơn nữa trong lòng Yến Bắc Hồng, đây chính là đệ tử của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, có ai dám làm như vậy?

Ai ngờ Miêu Nghị kéo tai Nguyệt Dao tới chính sảnh thì buông lỏng tay. Nguyệt Dao lập tức sà vào lòng Miêu Nghị, ôm chặt lấy cổ hắn, trong nháy mắt gào khóc:

- Đại ca!

Không cần lấy thêm cái gì chứng minh, chỉ cần một cái nhéo tai này là đủ rồi. Khi còn bé nàng không nghe lời đi theo nhị ca gây họa, mỗi lần như vậy đều bị nhéo tai kéo về, đây là thủ pháp đặc thù của đại ca, chẳng những nhéo cho ngươi đau, còn có thể nhéo cho ngươi không cách nào thoát khỏi.

Những năm qua cảm giác như vậy chỉ có ở trong mộng mới có thể tìm được. Đã bao nhiêu năm, nàng mới có thể một lần nữa được thể nghiệm cảm giác như vậy.

Yến Bắc Hồng và Thiên nhi, Tuyết nhi đưa mắt nhìn nhau. Loại phương thức chứng nhận thân phận này thật đúng là đặc thù .

- Đại ca. . . Ta không tìm được ngươi. . . Ta cho rằng. . . Ngươi đã chết. . .

Thân thể mềm mại của Nguyệt Dao run rẩy, khóc rống lên, nằm úp sấp trên bả vai Miêu Nghị khóc không thành tiếng, có thể nói khóc đến mức nước mắt nước mũi cũng chảy ra, một tuyệt thế mỹ nữ khóc đến tàn tạ.

Miêu Nghị nhắm mắt lại, mỉm cười, giống như bình tĩnh, nhưng đôi môi cũng cắn chặt, khẽ vuốt vuốt sau lưng Nguyệt Dao, im lặng an ủi.

Một hồi lâu sau, mới thấy hắn mở mắt ra, thở ra một hơi, ánh mắt bình tĩnh, vỗ lưng Nguyệt Dao nói:

- Được rồi, lão Tam, đừng khóc nữa, khóc nhiều rất khó coi.

Lời nói quen thuộc cỡ nào..., khi còn bé mỗi lần nàng khóc, đại ca đều nói như vậy, cho nên Nguyệt Dao càng khóc thảm hại hơn.

Miêu Nghị đẩy Nguyệt Dao hai cái, Nguyệt Dao vẫn ôm chặt không thả.

Miêu Nghị cười nói với Yến Bắc Hồng:

- Yến đại ca, để ngươi chê cười rồi, nha đầu này thích khóc lắm.

- Ha ha! Ta không nhìn thấy gì đâu, ta còn có việc, ta về trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.