Phi Thiên

Chương 2960: Chương 2960: Không có kẻ thù (1)




Gió mát lưu người, tóc dài bay phấp phới, Ngọc La Sát đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn theo hắn.

Miêu Nghị đứng ở trên một gò đất nhỏ cũng nhìn thấy hai người này, nhìn thấy Bát Giới an toàn quay trở về, cuối cùng hắn mới thở phào một hơi. Sau khi Bát Giới một mình chạy đi, hắn cả đêm không thể nào chợp mắt được, vẫn luôn đợi ở đây, thực sự là lo lắng Ngọc La Sát quá gian trá sợ là Bát Giới sẽ xảy ra chuyện.

- Lão đại!

Bát Giới chạy lên gò đất, cười đùa cợt nhả chỉ tay vào Ngọc La Sát đang đứng ở phía xa.

- Nữ nhân này quả thực là khó chơi, cũng thật là liều mạng, không những trên đường đổi phương hướng đi, còn nhảy vào một dòng sông nước chảy siết để trốn, sau đó lại ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm, trốn vào trong một khe núi tối tăm không có ánh mặt trời, thế nhưng vẫn bị đệ đưa về rồi.

Ngọc La Sát đã trở về, Miêu Nghị đương nhiên là nhìn thấy, hắn nhìn trên dưới Bát Giới một lượt, hỏi:

- Đệ không sao chứ?

Bát Giới giang hay cánh tay ra, cười vui vẻ nói:

- Đệ có thể có chuyện gì chứ, đại ca, huynh sẽ không ở đây đợi cả đêm đấy chứ?

Miêu Nghị không nói mình không đợi cả đêm, chỉ nói:

- Không sao là tốt.

Nghe thấy lời này, Bát Giới hiểu rồi, đại ca thực sự là ở đây lo lắng cho mình cả đêm, việc này khiến hắn mười phần chột dạ, hắn ở bên đó liều chết triền miên sung sướng cả đêm với Ngọc La Sát, đại ca lại ở đây đợi hắn, thế nhưng da mặt hắn cũng dày, không phải không có việc gì sao.

- Đệ có thể có cách bắt cô ta lại, lẽ nào không có cách giết cô ta ư?

Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào Ngọc La Sát bên đó hỏi một câu.

Bát Giới trầm mặc một lát, trầm giọng nói:

- Muốn giết cô ấy không khó, không phải đệ không giết được cô ấy, mà là đệ tạm thời không muốn giết cô ấy.

Miêu Nghị sớm đã phát giác thấy có gì không đúng, cau mày nói:

- Vì sao? Đệ sẽ không bị mỹ sắc của cô ta dụ dỗ đấy chứ?

Bát Giới than thở nói:

- Đại ca, huynh thật sự là nói không sai, đệ quả thực là có chút yêu thích mỹ sắc của cô ấy.

Miêu Nghị lập tức đen mặt lại, trầm giọng nói:

- Đầu óc đệ có bệnh à, cô ta là người như thế nào đệ không biết hay sao?

Bát Giới xua tay nói:

- Đại ca, không phải huynh đang nghĩ chuyện đó chứ, nói ra đại ca có thể có chút không tin, tóm lại đệ phát hiện công pháp tu hành của đệ quả thực không giống với các huynh lắm, tu vi của các huynh tiến cấp là cần phải tu luyện, mà đệ lại phải tu tâm, lúc đối kháng cùng với lão yêu quái khiến cho tu vi của đệ tăng mạnh, nữ nhân này tới đây không quá hai ngày, đột nhiên đệ phát hiện tu vi của đệ lại tinh tiến không ít, đệ mới chợt hiểu ra, thì ra mỹ sắc của nàng mê hoặc đệ cũng là một loại tu luyện.

Miêu Nghị thực sự bị hắn dọa rồi, bởi vì lời của Bát Giới khiến hắn nhớ đến trước đây Kim Mạn từng nói, Kim Mạn nói Thiên Ma Vũ vốn dĩ là Nam Vô Môn dùng để giúp đệ tử trong môn tu luyện, lẽ nào ở trên người Bát Giới và đệ tử phật môn này có hiệu quả giống nhau ư? Thứ nữa là việc Bát giới trấn áp Yêu Tăng Nam Ba tu vi đột nhiên tăng mạnh, hắn tin Bát Giới chắc chắn không lừa gạt hắn.

Thì ra là như vậy, Miêu Nghị không khỏi chần chừ nói:

- Đệ xác nhận nàng ta có thể trợ giúp để đệ tiến cấp tu vi sao?

Bát Giới liên tục gật đầu, nói:

- Mới có hai ngày ngắn ngủi, tu vị đã tiến bộ không ít rồi, mỗi khi gần gũi cô ấy là có thể cảm nhận được rõ ràng.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Lẽ nào ngoại trừ cô ta ra, nữ nhân khác không thể khiến cho đệ có cảm giác tu vi tăng lên ư?

Bát Giới trả lời:

- Không biết! Ít nhất đệ cũng không cảm giác được trên người Bát Hối, trước đây lúc tiếp xúc cùng với nữ nhân khác cũng không cảm giác được.

- Ý của đệ là bảo ta bỏ qua cho cô ta sao?

Miêu Nghị liếc mắt, nói.

Bát Giới vội vã xua tay, nói:

- Đại ca hiểu lầm rồi, bần tăng đâu phải là người không biết nặng nhẹ, thả cô ta đi há chẳng phải là muốn hại đại ca sao? Đề nghĩ như thế này, dù sao thì cách đại trận giải chế còn có một vài năm nữa, đệ muốn nhờ sự giúp đỡ của cô ta để xem xem rốt cuộc có thể giúp đệ đề thăng tu vi đến mức độ nào. Tóm lại đệ bảo đảm với đại ca, trước khi đến đại trận giải chế nhật định sẽ không để nàng sống sót rời khỏi.

Lời này của hắn nói thật dễ nghe, trên thực tế là vừa mới biết mùi vị của thịt, vẫn còn chưa thỏa nguyện, có liên quan đến việc tu luyện cái rắm. Thế nhưng cũng không hoàn toàn là nói dối, Ngọc La Sát loại này thực sự là đã cùng với quá nhiều nam nhân, thật tâm yêu thích Ngọc La Sát đối với Bát Giới mà nói là không thể nào, càng là người xấu càng thích đơn thuần, Bát Giới đương nhiên không tính là người tốt lành gì, hắn thích là thích một nữ tử sinh ra và lớn lên ở trong rừng rậm không vướng bụi trần đơn thuần như tờ giấy trắng.

Đối với một người không thích nữ nhân, chắc chắn tính mạng thân gia của đại ca mình rất quan trọng.

- Đương nhiên, nếu như đại ca không đồng ý, đệ sẽ nghỉ cách giết cô ta!

Bát Giới lại bổ sung thêm một câu.

Miêu Nghị im lặng không nói gì, nói:

- Ta chỉ sợ thời gian kéo dài càng lâu sẽ xảy ra chuyện, đệ khẳng định đệ có thể khống chế được cô ta chứ?

Bát Giới vỗ ngực nói:

- Đại ca yên tâm, cô ta không chạy được đâu.

Miêu Nghị liếc mắt nhìn Ngọc La Sát ở phía xa, bảo kiếm trong tay đưa về tra vào vỏ kiếm gỗ bên hông, nói:

- Tự đệ xem mà làm đi! Thế nhưng có một điều đệ phải nhớ kĩ, cô ta tuyệt đối không thể nào sống sót rời khỏi nơi này!

Nói xong quay người rời đi, coi như là đã đáp ứng Bát Giới rồi.

Bát Giới vội vàng trả lời:

- Cái này không cần đại ca nói đệ cũng hiểu.

Sau khi nhìn theo Miêu Nghị đi xa, hắn mới xoay người phất phất tay tay với Ngọc La Sát. Tóc dài phất phới, Ngọc La Sát không nhanh không chậm đi tới, đi đến trước mặt Bát Giới, cười hờ hững một cái, đưa tay ra kéo lấy cánh tay Bát Giới.

Ai biết Bát Giới lại sợ như thấy rắn rết, cuống quýt tránh thoát được, dặn dò:

- Cô điên rồi! Để đại ca nhìn thấy ngay cả ta cũng không bảo vệ được cô đâu!

Ngọc La Sát trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn hắn, dường như hiểu được cái gì đó, chậm rãi xoay người đi về phía thung lũng.

- Này! Ta không có ý gì khác đâu.

Bát Giới hô lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.