Thực sự chịu không nổi, Bạch Phượng Hoàng không muốn vào thì cuối cùng không không nhịn được mà nhấc chân đi vào, kinh ngạc nghi ngờ nhìn một màn diễn ra trước mắt.
Sau khi chấm dứt liên hệ, Phương Ngạo Lâm truyền âm trao đổi với Diêm Tu, rồi bị Diêm Tu thu vào trong túi thú.
Thấy Diêm Tu nói chuyện xong, Bạch Phượng Hoàng kinh ngạc hỏi lại lần nữa:
- Không sai đâu, đây thực sự chính là Chiêu Hồn Phiên. Trước kia ta đã từng thấy một người thi triển rồi, vì sao ngươi khống chế được Chiêu Hồn Phiên?
Nàng dùng ánh mắt khó có thể tin dò xét Diêm Tu.
- Chẳng lẽ ngươi là quỷ tu? Không đúng, trên người ngươi rõ ràng có toát ra dương khí!
Diêm Tu thu Chiêu Hồn Phiên vào vòng tay trừ vật, giọng nói khàn khàn vang lên:
- Có thể rời đi rồi, bên kia sẽ có người sắp xếp cho chúng ta đi vào.
- Việc đi tìm chết thì bà đây không có hứng thú, không đi!
Bạch Phượng Hoàng xem thường, hai tay ôm ngực xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn.
Diêm Tu căn bản không muốn nói nhảm với nàng, xoay người rời đi, Miêu Nghị đã thông báo cho hắn biết, yêu tinh Bạch Phượng Hoàng kia nhất định sẽ nói mạnh miệng, nhưng không dám không nghe theo!
Phủ Đô Thống U Minh, trên đài ngắm cảnh, Miêu Nghị phóng tầm mắt nhìn về phương xa, hàng lông mày mang theo một tia sầu lo, hắn đã đứng đây trọn vẹn nửa ngày rồi, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Vân Tri Thu xuất hiện ở trên đài tự bao giờ, theo dõi bóng lưng hắn một hồi, sau đó nàng mới đứng sau lưng hắn, cất giọng dịu dàng:
- Đang lo lắng à?
Miêu Nghị quay đầu nhìn nàng, vuốt ve vòng eo mềm mại, hắn thở dài khe khẽ nói:
- Lần này ta sử dụng chiêu hiểm, lại để cho hai người bọn họ xâm nhập vào đầm rồng hang hổ kia, quả thực cực kỳ mạo hiểm, hơn nữa chẳng có quân tiếp viện, một khi gặp chuyện không may, trên cơ bản là không thể nào sống sót trở về, ta cũng không biết Diêm Tu có thể ứng phó được không.
Vân Trị Thu:
- Ngươi cũng đã từng làm những việc nguy hiểm thế này rồi, hiện tại hiểu rõ tâm trạng của ta chưa?
Miêu Nghị chỉ gượng cười khổ.
Vân Trị Thu:
- Nếu ngươi cảm thấy không nắm chắc được tình hình, hiện tại bảo bọn họ rút về vẫn còn kịp.
Miêu Nghị lắc đầu:
- Có một số việc cần phải mạo hiểm, nếu muốn được Hạ Hầu Thừa Vũ ủng hộ toàn lực, lần này phải có câu trả lời thỏa đáng cho nàng, đây là lần đầu tiên nàng giao phó một việc cho ta. Nếu ta tự mình ra tay, vẫn có vài phần nắm chắc, cũng không biết năng lực ứng đối của hai người kia thế nào, Diêm Tu đâu có am hiểu ứng biến!
Vân Tri Thu buông hắn ra, áp sát mặt mình vào gò má hắn, vẻ mặt ngưng trọng hỏi:
- Nếu bọn họ thất bại, bị phát hiện nhưng không thể thoát thân thì phải làm sao, không lẽ ngươi bị bại lộ?
Giọng điệu Miêu Nghị trầm trầm:
- Một khi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Diêm Tu sẽ thừa dịp Bạch Phượng Hoàng không sẵn sàng mà diệt trừ nàng ta, còn bản thân Diêm Tu thì...
Đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại:
- Hắn đã bảo đảm với ta, không để bại lộ thân phận của mình.
Vân Tri Thu đã hiểu, sắc mặt cũng mang vài phần ủ rũ, nàng chậm rãi dựa vào ngực hắn.
Phủ Đô Thống Canh Tử Vực, tuy rằng uy hiếp của đại quân U Minh đã rút lui, nhưng Vương Trác không buông lỏng cảnh giác, hắn thực sự không quá yên tâm về người kia, chẳng như không hề giảm bớt phòng ngự, mà còn gia tăng thêm người tập trung canh gác bốn phía.
Đội ngũ của Nghiêm Tố cũng nằm trong số đó, phòng thủ khu vực bên ngoài Phủ Đô Thống.
Trong tình huống, xem xét đội ngũ dưới trước theo định kỳ là một việc hợp tình hợp lý.
Sau khi xem xét tất cả các chỗ đóng quân bên ngoài ngọn núi, sau đó bay ra ngoài tinh không kiểm tra các điểm phòng ngự, Nghiêm Tố tìm kẽ hở rời khỏi đội ngũ của mình, ẩn nấp vào trong tinh không.
Trên một tinh thể không cách quá xa cứ điểm phòng ngự của quân đội Nghiêm Tố, Nghiêm Tố lách mình hạ xuống, ngắm nhìn chung quanh, không gian bụi bặm, xơ xác tiêu điều, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn chăm chú vào một hướng, trơ mắt nhìn hai bóng người chui ra từ tảng đá, hiện ra trước mặt nàng.
Hai người này không phải ai khác, chính là Diêm Tu và Bạch Phượng Hoàng đã thay đổi dung mạo, người sau chỉ hùng hùng hổ hổ ở ngoài miệng, cuối cùng vẫn đi theo Diêm Tu.
- Tôn giá đến từ đâu?
Nghiêm Tố cảnh giác quan sát hai người thật kỹ.
Diêm Tu:
- Không hỏi nơi đến.
Sau khi xác định ám hiệu, thần sắc Nghiêm Tố có chút phức tạp, không ngờ Phương Ngạo Lâm lại là người Hạ Hầu gia, lại không nghĩ tới hắn ta bắt nàng loại chuyện thế này, mạo hiểm bên trong quá lớn, nhưng Phương Ngạo Lâm đã bảo nàng không cần quá mức lo lắng, nói là đã sắp xếp xong xuôi, cũng không hại nàng, nói hại nàng thì hắn cũng không được lợi ích gì, hắn không cần phải hại chính bản thân mình, khi ấy mới thuyết phục được nàng.
Phương Ngạo Lâm buộc nàng phải làm vậy, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, dù sao thì nàng đang bám vào quan hệ với Phương Ngạo Lâm mới có được ngày hôm nay, cộng với thế lực Hạ Hầu gia đặt ngay trước mắt, nàng cũng không ám chống đối, một khi chọc giận Hạ Hầu gia, không khó để người ta có thể xử lý nàng nhanh gọn không dấu vết, kể từ khi nàng biết bí mật này thì nàng đã không còn cơ hội lựa chọn nữa rồi.
- Các người có chắc là không xảy ra sơ xuất gì không?
Nghiêm Tố lo lắng hỏi lại.
Diêm Tu:
- Không cần ngươi phải lo lắng việc này, ta chỉ muốn biết chúng ta có thể tránh thoát khỏi kiểm tra đi vào trong được không.
Nghiêm Tố:
- Hiện tại canh phòng nghiêm ngặt, mỗi khi ra vào đều kiểm tra cực kỳ chặt chẽ, nhưng ta có thể mang các người đi qua khu vực phòng thủ của mình, chỉ cần xác nhận thân phận của ta, cấp dưới sẽ không lục soát thân thể của ta làm gì. Ta có thể giúp đỡ đến thế thôi, còn tình huống trong Phủ Đô Thống thế nào, một kẻ có cấp bậc như ta không thể biết được.
Diêm Tu:
- Chúng ta sẽ xử lý những chuyện đó, không để ngươi bại lộ.