Trong lòng hắn rõ ràng, ban đầu trên địa bàn của Công Tôn Vũ giết chết cháu trai của Ngô Hóa Hành. Cho dù mình không truy cứu chuyện ở Tinh Túc hải, coi như hiện tại mình và ba đại phái cũng hòa hảo rồi, vị Ngô trưởng lão này sợ rằng cũng phải giấu thù này ở trong lòng, chỉ cần tìm được cơ hội chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Miêu Nghị.
Cách đó không xa còn có chưởng môn các môn phái khác của Thần Lộ cũng nhanh chóng đi tới chào hỏi, bọn họ cũng đã sớm chú ý tới Nhạc Thiên Ba, nhưng bọn họ không so sánh được với ba đại phái, không được triệu kiến cũng không dám tiến lên quấy rầy. Cho nên muốn chờ Nhạc Thiên Ba xuống đây mới tiến lên bái kiến, ai ngờ Nhạc Thiên Ba xem trọng thân phận, hoàn toàn không muốn xuống khu “chợ” chen chúc này, trực tiếp quay đầu đi, để bọn họ bỏ lỡ cơ hội lôi kéo làm quen. Mọi người vì vậy mà cảm thấy rất đáng tiếc.
- Yến điện chủ!
Chưởng môn Bành Ngư của Tam Tổ môn tiếu lên chào hỏi Miêu Nghị, chẳng qua trong ánh mắt cất giấu một tia nghi ngờ, Miêu Nghị vừa rồi đã truyền âm báo cho hắn, hắn bây giờ là Yến Bắc Hồng, không phải là Miêu Nghị.
Nhạc Thiên Ba không có ở đây, trong đoàn người này dĩ nhiên Phong Trạch và Trình Ngạo Phương là người đứng đầu, chưởng môn mấy phái lần lượt chia thành hai bên trái phải, đi theo bên cạnh dạo ‘ chợ ’.
Miêu Nghị thân là ‘Yến Bắc Hồng Tử Lộ’, ngoại trừ Bành Ngư biết rõ ra, những chưởng môn khác cũng không có hứng thú với hắn, giữ vững khách khí là xong, Tử Lộ và Thần Lộ không cấu kết, song phương không tồn tại gút mắt ích lợi.
Một nhóm chưởng môn đi theo bên cạnh Phong Trạch và Trình Ngạo Phương, đẩy kẻ ngoại đạo như Miêu Nghị ra phía sau cùng, chỉ có bạn chí cốt Bành Ngư, một mình đi theo Miêu Nghị ở phía sau.
Sau khi đi dạo khu ‘ chợ ’ này hơn nửa vòng, bọn người Phong Trạch và Trình Ngạo Phương rất có thu hoạch, hai vị này nhìn thấy trên quầy hàng một vài bảo vật không tệ, chưởng môn ba đại phái góp tiền mua hai món giá tiền vừa phải, đưa đến trên tay nhị vị, hai người này giả bộ từ chối một chút, cuối cùng làm bộ thịnh tình không thể chối từ, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Trúc Thượng Pha và Yến Tử Thu dù sao cũng là Chấp sự Thần Lộ, những chưởng môn môn phái khác cũng góp tiền ý tứ một chút.
Trang Hữu Văn cũng nhận được một chút tâm ý, nhưng không thể so sánh với mấy vị phía trước, Hành tẩu một cung chẳng qua chỉ là hư chức, không có thực quyền gì, bắt người ta đưa nhiều lễ quý trọng cũng không thể, chờ hắn có tư cách kia dĩ nhiên sẽ có người hiếu kính.
Miêu Nghị tương đối thể thảm, ‘Yến Bắc Hồng Tử Lộ’ trực tiếp bị các vị chưởng môn không thèm để ý.
Miêu Nghị cũng tự biết rõ, không cần thiết làm cho mọi người lúng túng, âm thầm truyền âm xin chỉ thị của Trình Ngạo Phương, một mình đi dạo.
Đi dạo đến trước một quầy hàng tương đối vắng lạnh, chỉ thấy một lão đầu râu dê ngồi phía sau quầy hàng nhắm mắt, dường như lim dim, bên cạnh là kỳ hào môn phái, Tinh Tuyệt tông!
Bên cạnh một vị thiếu niên mặt ngọc diện, môi hồng răng trắng nhanh chóng tiến lên nhiệt tình chào hỏi:
- Khách quý, đây đều là bảo vật Tinh Tuyệt tông chúng ta luyện chế, ở chỗ này tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nhất định cả giới tu hành cũng tìm không ra thứ nào tinh xảo hơn chúng ta luyện chế.
Miêu Nghị thật sự bị thứ độc nhất vô nhị trên quầy hàng này hấp dẫn, cũng là một ít đồ chơi, tiểu chủy thủ, trang sức của nữ nhân, đúng là tương xứng với danh hiệu Tinh Tuyệt tông, thứ nào cũng tinh mỹ vô cùng.
Miêu Nghị cầm lấy một cây trâm màu bạc, chỉ thấy phía trên có một con bướm rất nhỏ, nhưng lại sống động như thật, hơn nữa sắc thái phong phú, quả thực không khác gì một con bướm đang sống, nếu không chú ý nhìn kỹ thật sự sẽ tưởng rằng trên cây trâm đang đậu một con bướm xinh đẹp.
- Khách quý, ngài thử thổi con bướm mấy cái xem.
Thiếu niên cười khẽ, nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ.
Nữ giả nam trang! Miêu Nghị liếc xéo hắn một cái, trong lòng có định luận, làm theo lời đối phương, thổi con bướm một cái, con bướm lập tức từ từ vỗ cánh, đúng là như sống lại, làm Miêu Nghị lại thổi liên tiếp mấy hơi.
- Khách quý, ngài thử làm phép xem.
Miêu Nghị theo lời thử một lần, phát hiện đây chỉ là một đồ trang sức đeo tay dùng kết đan luyện chế rất bình thường, nhưng con bướm vỗ cánh bay lên, quanh quẩn một hồi lại trở xuống trên cây trâm, hù dọa Miêu Nghị sửng sốt, hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
Thiếu niên kia nhẹ cười nói:
- Không mắc không mắc, một trăm viên hạ phẩm Nguyện Lực châu là đủ rồi.
- Thứ này cũng có thể đòi một trăm viên hạ phẩm Nguyện Lực châu? Loại kết đan bên trong chỉ trị giá một viên hạ phẩm Nguyện Lực châu, tài liệu khác cũng chỉ có một chút.
- Khách quý. Luyện chế tinh xảo, dám hỏi một câu ngài có thể nhìn thấy bảo vật tinh xảo như vậy ở quầy hàng khác sao? Chúng ta luyện chế tiêu tốn rất nhiều tinh lực.
- Ngươi nói cái này là bảo vật? Đánh giết căn bản không dùng được, dùng để giết gà cũng vướng tay, nhiều nhất chính là đẹp mắt mà thôi.
- Khách quý. Chẳng lẽ đẹp mắt không phải là bảo vật sao?
- . . . -
Miêu Nghị không biết nói gì.
- Cầm đi dụ dỗ nữ nhân vui vẻ là thích hợp nhất. Có thể dụ dỗ được nữ nhân khách quý yêu mến vui vẻ chính là bảo vật tốt nhất rồi. Khách quý vừa nhìn đã biết là người có địa vị, cũng không giống là người không có tiền, mua thêm vài món về làm lễ vật đi. Ở đại hội giám bảo này bảo vật của chúng ta là tiện nghi nhất rồi, không tìm được nơi nào rẻ hơn đồ của chúng ta đâu.
Miêu Nghị nhìn về phía những tinh xảo khác trên quầy hàng, phần lớn đều là đồ trang sức của nữ nhân sử dụng.
- Sợi dây chuyền này cũng không tồi đấy!
Thiếu niên lại lập tức cầm một sợi dây chuyền biểu diễn cho hắn xem, chỉ thấy nụ hoa trên dây chuyền từ từ tách ra từng đóa hoa tươi sắc thái rực rỡ, không giống như màu sắc đơn điệu của loại pháp bảo bình thường, tuy chỉ là một món đồ chơi nhỏ, nhưng được chế tác vô cùng tuyệt vời.
Thiếu niên lại đặt sợi dây chuyền xuống, rút ra một cây chủy thủ, đột nhiên đâm một đao vào lồng ngực của mình, lập tức máu tươi nhiễm đỏ cả ngực áo của hắn.
Cử động này có thể nói hù dọa Miêu Nghị hết hồn, tình huống gì vậy? Người ta không mua đồ của ngươi, ngươi cũng không cần phải tự sát như vậy chứ? Huống chi ta còn chưa nói có mua hay không, hắn không phải muốn nghĩ cách hãm hại lão tử chứ?
Ai ngờ thiếu niên lại giống như người không có chuyện gì, rút cây chủy thủ đang đâm vào ngực ra, trước mặt Miêu Nghị lại liên tiếp thọc mấy đao lên bàn tay mình, thọc một đao phun chút máu ra ngoài, thọc một đao phun một chút, càng phun càng ít.
Lúc này Miêu Nghị mới biết đây là một cây chủy thủ có thể co duỗi, chẳng qua được làm quá mức tinh xảo, làm ánh mắt của hắn cũng bị lừa dối, khiến hắn tưởng rằng cử động tự sát của thiếu niên kia là thật, chẳng qua đây là bảo vật gì chứ? Sợ rằng là vật thích hợp nhất với trò giả chết của lão Nhị!
- Ở đây chỉ cần bỏ chút chất lỏng màu đỏ vào trong là được.
Thì ra phần đuôi chủy thủ là một cái nắp, có thể mở ra.