- Ta đâu có làm cái gì, tự dưng công kích ta làm gì, ta không có thù oán gì với ngươi đâu, ngươi vì sao lại cứ nhắm tới mà công...
Miêu Nghị đang nói chợ sửng sốt, hỏi ngược lại:
- Yêu Vương, ngươi không phải là ở bên trong này đã làm cái gì mới dẫn đến công kích sao?
Liệt Hoàn giống như một cự nhân vậy, một đôi móng vuốt xoắn vào nhau xoa xoa:
- Không làm cái gì a, ta vừa mới bắt đầu vào đây cũng không sao, sau đó đột nhiên có cái thứ gì đó công kích ta. . . Đúng rồi, ta hoài nghi pháp bảo bản thể ở dưới đất, muốn đào xuống dưới đất để coi rốt cuộc là cái gì thì mới bị công kích, chẳng lẽ. . .
Miêu Nghị chu chu miệng hướng xuống dưới nói:
- Ngươi xuống đào thử lần nữa đi, chúng ta thử nhìn một chút xem sao.
Liệt Hoàn gật gật đầu, đáp xuống trong tuyết, múa may cặp móng đang định bắt đầu đào, đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi xuống đây cho ta, do ngươi đào!
Miêu Nghị ở trên không trung chỉ chỉ vào Nhất phẩm hồng liên ở mi tâm của tự bản thân mình, xấu hổ nói:
- Yêu Vương, ngươi không phải nói thật chứ? Ta chỉ có chút tu vi này không thích hợp làm chuyện đó a.
Tu vi cao làm chuyện này cũng không thích hợp! Liệt Hoàn trong lòng thầm nhủ một câu, móng vuốt kinh khủng chỉ lên trên trời, phát ra tối hậu thư:
- Ngươi xuống hay không xuống?
Không đánh thắng được người ta vậy thì chỉ có thể cúi đầu chịu thua, cái mệnh này là cái thứ có thể giữ thì tất phải giữ đó thôi. Miêu Nghị bất đắc dĩ phải hạ xuống, lại móc ra lệnh bài của Phục Thanh, phóng ra hư ảnh Phục Thanh ngồi xếp bằng tĩnh tọa, ý tứ gì thì rất rõ ràng rồi vậy.
Đây là lấy người lớn đến ép tự bản thân mình! Liệt Hoàn thần tình co giật, khanh! Một cái móng vuốt sắc bén phóng thẳng tới trước mặt Miêu Nghị:
- Bổn vương không biết ngươi là thật hay là giả, đào cho ta!
- Là không biết thật hay là đang giả bộ hồ đồ a!
Miêu Nghị nói nhỏ một tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ, tóm lại đủ cho đối phương nghe rõ.
Miêu đại điện chủ thu lệnh bài, Kỳ Lân thương nhắm lên trên mặt tuyết đâm một cái, sau đó cùng Liệt Hoàn mắt to trừng mắt nhỏ, đều cảnh giác chung quanh, nhìn xem có động tĩnh gì hay không.
Không có động tĩnh! Miêu Nghị đè thân thương một cái, mặt đất bắn ra một khối bùn đất. Chung quanh vẫn như cũ không có động tĩnh. Hai người lại nhìn nhau.
- Không sao!
Miêu Nghị hai tay xòe ra.
Đương đương đương! Liệt Hoàn dùng móng vuốt sắc bén tại điểm hai cái trên chiến giáp trước ngực hắn:
- Không phải là bảo ngươi đến đây trồng trọt, dùng sức đào cho ta!
Ầm! Bị ép khiến có chút tức giận, Miêu Nghị đột nhiên đánh ra một quyền vào mặt đất, pháp lực cuồn cuộn tuôn ra, khiến tuyết và đất nổ bay tán loạn. Một cái hố to hiện ra trước mắt.
- Cái này đủ lực chưa? Không sao!
- Ai nói không sao? Ngươi xem một chút phía sau ngươi!
Liệt Hoàn chuyển một trảo bắt hắn xoay người, còn bản thân mình thì nhanh chóng bay né tránh đi.
Xoay người lại, gương mặt Miêu Nghị cứng lên, chỉ thấy trước mắt một đống tuyết chợt nổi lên trở thành một người tuyết, không phải là quái vật giao thủ cùng Liệt Hoàn thì còn có thể là cái gì nữa. Điều khiến cho người khác không nói nên lời chính là, người tuyết này không hướng tới Liệt Hoàn, mà là đánh tới bản thân hắn.
Tên này phản ứng cũng nhanh. Kỳ Lân thương chỉ ra một cái, một đoàn Liệt Diễm phun ra, trực tiếp hóa người tuyết thành thủy. Hỏa diễm phún điên cuồng về bốn phía, hòa tan toàn bộ tuyết đọng chung quanh.
Vô dụng, không có người tuyết, có người đất. Cái thứ đồ chơi này năng lực kháng hỏa có thể nói là mạnh hơn nhiều rồi. Nó dưới đất chui lên, đội Liệt Diễm đánh tới một quyền ầm ầm.
Uy lực công kích dường như không mạnh như trong tưởng tượng của mình! Miêu Nghị vốn bị hù dọa sợ hết hồn hết vía giờ có chút kinh ngạc, không phải là uy lực công kích của kim liên tu sĩ như trong tưởng tượng của mình, nên hắn nhanh chóng điên cuồng đánh ra nhất thương, đánh tan người đất đó.
Nhưng tình huống gặp phải lập tức giống y như đúc cùng Liệt Hoàn, những món đồ chơi này giết mãi không hết, hơn nữa uy lực công kích lại cân bằng với Miêu Nghị. Miêu đại điện chủ có thể nói là bận rộn rã rời suốt một trận. May mắn là, những người đất này hoàn toàn là công kích dựa theo bản năng, không có chỉ số thông minh gì, độ nhạy phản ứng cũng hoàn toàn không bằng Miêu Nghị.
Lơ lửng trên không trung, Liệt Hoàn song trảo ôm cánh tay, rốt cục không còn chuyện gì của hắn nữa rồi. Y phát hiện quả nhiên là người nào động thủ cũng đều dẫn tới người đất liền tìm người đó tấn công. Nhưng mà mặt lại lộ vẻ nghi ngờ, người đất này có uy lực công kích giảm đi nhiều a, bộ thật sự là trước đó chúng đã bị tự bản thân mình tiêu hao gần hết năng lượng rồi?
Hay nói cách khác, chúng đã không tạo thành uy hiếp với tự bản thân mình! Liệt Hoàn xoay chuyển ánh mắt, vì để chứng thực suy đoán của mình, đột nhiên đánh một chưởng về phía ngọn núi cách đó không xa.
Ầm! Dưới sự công kích mạnh bạo, núi tuyết sụp đổ, đại địa chấn động.
Không ngoài sở liệu, phía dưới mặt đất quả nhiên phóng ra một người đất, gào thét phóng lên cao.
Liệt Hoàn sắc mặt trong nháy mắt đại biến, ai nói năng lượng đã tiêu hao hết rồi, vừa thấy người đất này xuất thủ, động tĩnh và khí thế đã cho biết thực lực phi phàm. Vượt xa không phải là người đất đối chiến cùng Ngưu Nhị kia có thể so sánh. Y đã từng có kinh nghiệm, nhanh chóng lắc mình bỏ chạy, không tiếp tục dùng cứng đối cứng, biết món đồ chơi này là không giết hết được, chạy trốn là lựa chọn duy nhất.
- Tên khốn kiếp! Gài bẫy lão tử thì cũng thôi đi, ngay cả mình cũng gài bẫy, biết rõ xuất thủ có vấn đề mà còn trêu chọc, đáng đời!
Miêu Nghị đang cùng người đất ẩu đả, tức tức oai oai ngoác miệng mắng không ngừng.
Sau khi liên tục giết chết mười mấy người đất, Miêu đại điện chủ cũng không làm rồi, có vết xe đổ của Liệt Hoàn , hắn cũng biết là không thể giết hết, đánh tiếp sẽ bị tiêu hao đến chết khô, chẳng qua là giết chút ít để thử cảm giác tiếp xúc bàn tay mà thôi, ngay sau đó nhanh chóng phóng lên không mà đi.
Một đường bay ở trên không trung né đông né tây, cùng đụng phải mấy lần mặt với Liệt Hoàn cũng bị đuổi chạy loạn. Liệt Hoàn nhìn hắn bị đuổi chạy có cờ khắp nơi, khoái chí bật cười ha hả, dù sao cũng là tự bản thân mình làm chuyện tốt, lừa gạt người dù sao thì cũng luôn có khoái cảm đó mà.
Cười cái con mẹ nhà ngươi! Miêu Nghị điên mắng trong lòng.
Cười thì cười, mắng thì mắng, có một chút mà trong lòng hai người đều biết chắc, rằng bay tới bay lui không ngừng chạm mặt rõ ràng là đã chứng minh thế giới này đích xác là không lớn mấy. Chẳng qua là không biết nguyên nhân vì sao, khiến cho người khác thủy chung không có cách nào thấy được bản thể của pháp bảo, khiến cho người ta thủy chung xoay vòng ở trong không gian nơi này.
Người đất Truy sát Miêu Nghị rõ ràng năng lượng so với con đuổi theo Liệt Hoàn yếu hơn nhiều, không bao lâu liền không có cách nào đối theo Miêu Nghị tạo thành uy hiếp nữa, cứ thế dần dần sụp đổ.
Nhẹ nhàng thở ra, Miêu Nghị đáp xuống một vùng đất trống, ném Nguyện Lực châu vào miệng khôi phục pháp lực, ngẫu nhiên thấy Liệt Hoàn lướt qua từ không trung đàng xa.
Chờ hắn pháp lực khôi phục đã bảy tám phần rồi, bên tai cũng không nghe được ngẫu nhiên vang lên tiếng ầm ầm. Liệt Hoàn lại rít một cái lao đến, đáp xuống bên người của hắn.
Miêu Nghị sợ lão yêu quái này lại gài bẫy mình, nên nhanh chóng thu Nguyện Lực châu đứng lên.
- Thì ra cấm chế nơi này đều không phải là chỉa vào một mình ta, mà là người nào động đến nó, hắn liền nhằm vào người đó.
Liệt Hoàn vui vẻ lên tiếng.
Hai người đứng đó so sánh, Miêu Nghị phát hiện mình chỉ đứng tới bộ vị đầu gối của đối phương, ngẩng đầu liếc y một cái, nói:
- Yêu Vương, ta muốn làm một phép thử nhỏ, làm phiền ngươi giúp một tay.