Nhưng đập thương cũng vô dụng, người ta siêu giỏi cận chiến, thân thể cực kỳ nhanh nhẹn, kiếm chém ra ngoài không hiệu quả thì thuận thế đá ngang chân đạp thương đập tới bật lên trời, lúc né tránh di chuyển thì dùng cả tay và chân.
Miêu Nghị không hiền gì, hắn có ưu điểm là phản ứng nhanh, thương bị hất lên trời thì nửa người dưới cũng xông lên. Người ta nhanh nhẹn hắn thì cuồng mãnh, chân đạp mạnh ra ngoài. Dù sao Miêu Nghị có chiến giáp hộ thể nên không sợ kiếm trong tay đối phương sắc bén. Dưới giày chiến của Miêu Nghị có răng cưa sắc bén.
Nam nhân mặt vàng vọt lộn cù mèo trên không trung biết kiếm khó phá chiến giáp của Miêu Nghị nên đảo ngược kiếm bảo vệ cánh tay, một tay giơ ngang kiếm đỡ.
Ầm!
Thân kiếm dán cánh tay đỡ cú đá của Miêu Nghị.
Một tay kia bắt chặt cổ chân, nam nhân mặt vàng vọt hơi giật mình, bất ngờ vì tốc độ phản ứng của hắn, chỉ giây lát mà hắn thuận thế đập thương ngược lại thì cũng là người thương hợp nhất dùng cả tay chân.
Nam nhân mặt vàng vọt giơ ngang kiếm bảo vệ một cánh tay đẩy ra, hất Miêu Nghị ra ngoài. Cánh tay thuận thế quét ra ngoài.
Ầm!
Nam nhân mặt vàng vọt lấy kiếm bảo vệ tay cản một kích của Miêu Nghị.
Chờ khi nam nhân mặt vàng vọt lật kiếm lại cầm trong tay thì Miêu Nghị đã duỗi chân trừ bớt sức lực kiềm chế ngược của gã, hắn lùi về, tách một khoảng rộng với kẻ giỏi cận chiến. Sau khi bị đối phương bám giữ thì trường thương của Miêu Nghị không thể phát huy uy lực.
Mới rồi Miêu Nghị ném trường thương tay không so cao thấp với kiếm trong tay đối phương, dùng thương đánh xáp lá cà thì hắn không đánh lại nam nhân mặt vàng vọt. Miêu Nghị không chỉ giỏi thương nhanh, điều kiện để thương nhanh là vì hắn nhanh tay, có chiến giáp hộ thân cản được bảo kiếm sắc bén của đối phương nên hắn vẫn có cơ hội chiến một trận.
Nhưng khó khăn lắm mới gặp một đối thủ như vậy, về mặt sử dụng vũ khí là kỳ phùng địch thủ, không thể dùng thương thắng thì Miêu Nghị hơi không cam lòng. Nếu không vì điều đó thì trên tay Miêu Nghị còn hàng tá sát chiêu khác.
Thấy Chung Ly Khoái có ý định giúp đỡ, Miêu Nghị một tay cầm thương lơ lửng trên không, một tay đẩy ra ý bảo không cần gã xen vào.
Miêu Nghị chỉ thương vào nam nhân mặt vàng vọt:
- Nếu có thể đỡ được ba mươi chiêu thương của Ngưu mỗ thì Ngưu mỗ sẽ tha cho ngươi!
Đối phương huơ kiếm chỉ, giọng ồm ồm quát:
- Huênh hoang!
Không cần nói nhảm nhiều!
Miêu Nghị bỗng huơ thương lao lên, một thương đâm ra, tiếng rồng ngâm ồm ồm theo pháp lực lượn lờ trên đầu thương.
Nam nhân mặt vàng vọt nghênh kiếm bay tới, kiếm phong đụng thương phong, giống y như chiêu đầu tiên va chạm.
Trước khi va chạm con ngươi nam nhân mặt vàng vọt co rút, mũi nhọn đâm tới trước mặt gã bỗng như mưa to tản ra, các tia sáng lạnh như mưa sao băng nhanh khiến người không phân biệt được thật giả, tiếng rồng ngâm làm rối loạn tinh thần.
Nam nhân mặt vàng vọt đâm kiếm nhanh chóng đổi thế công thành thế thủ, từng tia sáng lạnh như sấm chớp đan xen thành lưới chặn trước mặt gã.
Tiếng nổ bùm bùm vang vọng.
Chung Ly Khoái đứng xem, tấm tắc khen, thầm nghĩ: Tốc độ đâm thương của tiểu tử này nhanh hơn hồi xưa nhiều.
Bản thân Miêu Nghị không so sánh mình với bản thân ngày xưa, hắn chỉ biết rằng tu vi đột phá đến Kim Liên tứ phẩm thì tốc độ khống chế đâm thương càng thoải mái hơn.
Tu vi của đối phương cao hơn mình, mỗi lần thương kiếm va chạm hầu như chấn loạn thế công của cây thương. Thế công bị loạn Miêu Nghị liền đổi sang chiêu thứ hai tấn công, dù đôi tay bị chấn tê rần thì hắn vẫn cứng rắn công kích, không thể để đối phương áp sát. Chỉ cầu khoái công, không để đối phương có cơ hội thở dốc phản công, phải nhanh chóng đánh gục đối phương trước khi mình bị chấn tê liệt.
Nhanh! Quá nhanh! Thật nhanh!
Trước mặt có bóng thương khắp nơi, nam nhân mặt vàng vọt luống cuống huơ lung tung, chiêu thứ hai như bão tố, chiêu tứ ba, chiêu thứ bốn . . .
Nam nhân mặt vàng vọt huơ kiếm lung tung cảm giác tay sắp rút gân, đối diện thế công cuồng bạo như vậy làm gã thấy bất lực. Rõ ràng tu vi cao hơn đối phương nhưng bị đánh chỉ có thể đón đỡ, không có cơ hội phản công. nam nhân mặt vàng vọt biết Miêu Nghị ra thương rất nhanh, nhưng tự mình lĩnh giáo khiến nỗi lòng của gã cực kỳ rung động. Khiến nam nhân mặt vàng vọt giật mình nhất là sao tu vi của Miêu Nghị có thể cứng rắn đánh với tu vi như gã được?
Nam nhân mặt vàng vọt đâu biết thương trong tay Miêu Nghị giảm bớt sức, chiến giáp cũng giúp giảm một phần, sức mạnh đánh vào người hắn cùng lắm cỡ sáu mươi phần trăm. Bằng vào tu vi của nam nhân mặt vàng vọt nếu có thể thi triển ra sức mạnh quái dị giống Phong Bắc Trần thì Miêu Nghị không dám cứng rắn đánh nhau.
Miêu Nghị nói cho nam nhân mặt vàng vọt thì sẽ đánh ba mươi chiêu, từ chiêu thứ sáu trở đi gã hết chịu nổi, thế đi lưới kiếm lộ ra sơ hở. Đầu thương sắc bén cắm phập vào, xoẹt một tiếng cắn một ống tay áo của gã rách tung tóe lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen, màu khác với bàn tay.
Phòng ngự bị công phá, tay áo bị xé rách, cánh tay súyt bị phế, nam nhân mặt vàng vọt giật nảy mình, kiếm chiêu bị chặn lại không thể tiếp nối. Sơ hở xuất hiện, đối diện thế công như giông tố của Miêu Nghị thì sao ngăn nổi.
Nam nhân mặt vàng vọt hét to một tiếng:
- Ngưu Hữu Đức!
Là giọng nữ.
Kiếm đỡ dưới đầu thương, đầu mũi thương chỉ kém khoảng cách một bàn tay là sẽ đâm trúng ngực nam nhân mặt vàng vọt. Nhưng thương đã ngừng lại, tiếng rồng ngâm vù vù quanh quẩn ở đầu thương.
Miêu Nghị không muốn giết nam nhân mặt vàng vọt, đợt đầu tiên đánh nhau hắn đã cảm giác được đối phương không định giết hắn, thứ hai là chưa biết đối phương là ai, tại sao đi theo hắn.
Miêu Nghị giơ thương đứng lặng, khóe môi co giật. Giọng của đối phương hơi quen tai, đúng là giọng nữ cực kỳ quen thuộc, Miêu Nghị nghi ngờ không biết mình có nghe lầm không.
Đinh!
Nam nhân mặt vàng vọt một kiếm đẩy thương của Miêu Nghị ra, tay giật miếng da dính chặt trên cổ gần cổ áo, xé bỏ ngụy trang trên mặt lộ ra khuôn mặt khuynh thành trắng trẻo, Hoàng Phủ Quân Nhu.
- Là nàng?
Miêu Nghị thu thương lại, trợn trắng mắt tức giận hỏi:
- Nàng đi theo ta làm gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu khinh thường nói:
- Trời sao lớn như vậy, đó không phải nhà của ngươi, ta muốn chạy đến đâu thì tới đó, dựa vào cái gì nói là ta đi theo ngươi?
Nhưng mắt Hoàng Phủ Quân Nhu còn đọng lại hoảng hốt, nàng nghe Huyết Yêu nói thương pháp của Miêu Nghị lợi hại nên muốn lĩnh giáo thử, không ngờ ghê gớm đến thế. Hèn gì Miêu Nghị đánh bại được Huyết Yêu, còn lực áp quần hùng trong sát hạch trăm năm.
Giây sau Hoàng Phủ Quân Nhu nghiến răng khó chịu, thua trong tay Miêu Nghị làm nàng không phục, nhưng cũng hơi mừng, ít ra nàng không thất thân cho một kẻ vô dụng, có chịu thiệt cũng không quá oan.
Miêu Nghị lười để ý Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn thu lại chiến giáp và thương trên người, bay tới bên cạnh Chung Ly Khoái kêu lên:
- Chúng ta đi!