Phi Thiên

Chương 971: Chương 971: Lại gặp Cung chủ (2)




Trình Ngạo Phương coi như bổ sung vào vị trí còn thiếu phía tay phải của Nhạc Thiên Ba, đứng sóng đôi ngang hàng với Phong Trạch. Miêu Nghị và Trang Hữu Văn dĩ nhiên đứng ở hàng cuối cùng.

Thanh Vân linh tước một lần nữa vỗ cánh cấp tốc vút không mà đi, nhiều người như vậy vẫn không ảnh hưởng đến tốc độ, đảo mắt đã đến phía dưới Mộc Hành cung.

- Đại cô cô, tiểu cô cô.

Trình Ngạo Phương hành lễ với nhị nữ phía sau Nhạc Thiên Ba.

Trường Hoan và Trường Nhạc đều quay đầu lại mỉm cười chào hỏi đám người Trình Ngạo Phương và Phong Trạch.

- Bái kiến đại cô cô, tiểu cô cô, bái kiến Phong Hành tẩu, bái kiến nhị vị Chấp sự!

Miêu Nghị vội vàng kêu lên, bất kể là người hắn quen hay không quen, đoán chừng đi theo phía sau Trang Hữu Văn khẳng định cũng không tệ.

Trường Hoan và Trường Nhạc, còn có đám người Phong Trạch đều đã từng gặp Miêu Nghị ở cung vàng điện ngọc, bất giác quay đầu lại nhìn Miêu Nghị đánh giá mấy lần, đồng dạng cũng kinh ngạc vì thấy Trình Ngạo Phương mang ‘Miêu tặc’ đến đây?

Đừng thấy tu vi của Miêu đại điện chủ chưa ra hình dáng gì, cũng chỉ vừa đủ trượt trên trời mấy cái, nhưng đại nhân vật biết hắn thật sự không ít, cao tầng Thần Lộ tựa hồ đều từng gặp hắn, còn có Thần Lộ thập đại cung chủ cũng biết hắn, trăm vị điện chủ của Thần Lộ lại càng không cần phải nói, mọi người đều từng quần đấu, tóm lại cũng không phải quen biết bình thường, mà là đều biết đại danh ‘Miêu tặc’ của hắn.

Không biết Miêu Nghị có cảm thấy vinh hạnh hay không, phải biết rằng không ít Điện chủ ngay cả đám người Quân Sử cũng không biết có hình dạng như thế nào.

Bên tai Trình Ngạo Phương đột nhiên vang lên truyền âm của Nhạc Thiên Ba:

- Phương nhi, Miêu Nghị là tu vi Hồng Liên nhất phẩm, sao ngươi lại muốn dẫn hắn tới đây?

Chậc chậc, nếu Miêu Nghị nghe được, chắc hẳn là cảm thấy vô cùng tự hào, chí tôn Thần Lộ vừa thấy hắn liền có thể gọi đúng tên của hắn.

Trình Ngạo Phương dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Quân Sử, lúc này người đứng trên lưng Thanh Vân linh tước, ngoại trừ Miêu Nghị, toàn bộ những người khác đều có tu vi Tử Liên trở lên, mình mang theo Miêu Nghị đến đây, không tránh được làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc. Lúc này truyền âm trả lời:

- Quân Sử, giữa sáu nước từ trước đến giờ đều không có yến hội, nếu quả thật có việc, nhiều Tử Liên tu sĩ cũng chưa chắc làm được gì, nhưng tên này có năng lực, có đầu óc, có hắn ở bên cạnh có lẽ sẽ quản dụng hơn nhiều Tử Liên tu sĩ, dù sao coi như là mang theo đề phòng hậu họa.

Nhạc Thiên Ba nghe vậy khẽ vuốt cằm, không nói cái gì nữa, đối với năng lực của Miêu Nghị, hắn có thể biết nhiều hơn Trình Ngạo Phương, chỉ là có một số chuyện bất tiện nói cho Trình Ngạo Phương mà thôi.

Thử nghĩ dưới trướng Đại Đô Đốc Lan Hầu đều biết chuyện của Miêu Nghị ở Lưu Vân Sa hải, Nhạc Thiên Ba hắn làm sao có thể không biết, không có Nhạc Thiên Ba hắn gật đầu, Lan Hầu há lại tùy tiện phối hợp với người của thương hội tra án ở Thần Lộ, thậm chí là giết người, những gì Lan Hầu biết dĩ nhiên sẽ báo cáo cho Nhạc Thiên Ba biết, chỉ có điều chuyện liên lụy đến Thiên Ngoại Thiên, chỉ có hắn và Lan Hầu biết mà thôi, không tiện để cho tin tức khuếch tán.

Trên thực tế đối với chuyện Tiên Thánh lén không chào hỏi đã điều phối sử dụng nhân mã dưới trướng hắn, cho trực tiếp tới Lưu Vân Sa hải thi hành nhiệm vụ bí mật, Nhạc Thiên Ba đã có chút mất hứng. Đổi lại Trình Ngạo Phương không chào hỏi, lén sử dụng nhân mã thủ hạ của Miêu Nghị, Miêu Nghị cũng sẽ mất hứng, muốn làm gì?

Bất kể nhân thủ ngươi vận dụng là nhiều hay ít, tu vi cao hay thấp, tóm lại Tiên Thánh ngươi vận dụng nhân thủ của ta nhưng lại giấu ta là có ý gì? Ngươi trực tiếp đi xuống dưới chỉ huy đi, còn muốn Thần Lộ Quân Sử ta làm gì? Không biết làm sao lúc ấy chuyện lại liên lụy tới Đào bà bà, mà Đào bà bà lúc ấy lại hình thành một nhánh với Thần Lộ, cùng chung một phe với Mục Phàm Quân, hắn cũng không tiện nói gì, bên phía Đào bà bà khẳng định cũng sẽ nói đây là chủ ý của Đào bà bà, không liên quan đến Tiên Thánh.

Đối với chuyện Miêu Nghị liên lụy vào chuyện này lớn như vậy, hơn nữa còn trở thành tâm phúc bên cạnh Lão Bản Nương của khách sạn Phong Vân, một thân phận khác dĩ nhiên là ‘Ngưu Nhị ’ đại danh lừng lẫy, sau khi chuyện xảy ra còn có thể còn sống trốn về, Nhạc Thiên Ba cũng cảm thấy kinh ngạc. Cộng thêm tình huống bên phía Trình Ngạo Phương phản hồi trở lại, phát hiện Miêu Nghị đích xác là nhân tài có thể làm nên chuyện, cũng không phải là người dựa vào may mắn để làm việc.

Chẳng qua tu vi của Miêu Nghị quá thấp, hoàn toàn không cân xứng với những chuyện mà cấp độ Nhạc Thiên Ba muốn làm, đợi đến khi tu vi của Miêu Nghị đi lên cũng không biết là chuyện ngày tháng năm nào, nếu không hắn đã sớm điều Miêu Nghị đến bên cạnh sử dụng, không đợi Trình Ngạo Phương đến Mộc Hành cung đưa tay đào người.

Tầng thứ của Miêu Nghị quá thấp, không biết chuyện phía trên, chẳng qua giống như một con cờ, người ta nhặt hắn lên, đặt xuống chỗ nào, hắn cũng chỉ có thể ở chỗ đó liều mạng, dù sao xuất đầu cũng xuất đầu rồi, hoặc là rơi xuống, không có lựa chọn nào khác.

Dĩ nhiên, nguy hiểm và kỳ ngộ là cùng tồn tại, có một số người vì kỳ ngộ này muốn trở thành con cờ của người phía trên cũng không có tư cách, chỉ sợ khóc lóc van xin người ta xem mình là con cờ, phía trên cũng chưa chắc có người để ý đến ngươi, bởi vì vô dụng! Cần ngươi làm cái gì?

Lúc này Miêu Nghị nhìn phong vân thổi vù vù quanh người, trong lòng thầm thấy may mắn, may là có một con thuận phong đại điểu làm vật cỡi, nếu không dựa vào tu vi của mình muốn đuổi theo người phía trên cũng quá miễn cưỡng, có thể nghĩ Đào Thanh Ly làm Cung chủ có nhiều lúng túng thế nào. . .

Phù vân thương cẩu, giang sơn vạn dặm, tục nhân trần thế tầm thường, tiên nhân trên trời cưỡi long tước đi dạo, tự tại hay không tự tại đều ở hồng trần cuồn cuộn.

Trải qua một ngày, Thanh Vân linh tước đã tới cảnh nội Linh Lung tông của Vô Lượng quốc.

Mấy đại kỳ kim ánh vàng rực rỡ đón khách cũng không biết là pháp bảo gì, bồng bềnh đung đưa phấp phới trên không trung, khách từ phía trên không trung thật xa đã có thể nhìn thấy, khách tới sẽ không lạc đường, dựa theo chỉ điểm, hạ xuống phương vị trí phía dưới, rơi vào một bình địa ở lưng chừng núi.

Đám người Nhạc Thiên Ba lắc mình từ trên lưng Thanh Vân linh tước nhảy xuống, chỉ thấy Nhạc Thiên Ba đột nhiên lộ ra một miệng túi lớn, trực tiếp thu Thanh Vân linh tước vào trong.

Miêu Nghị kinh ngạc nhìn thú túi cao cấp, có thể trực tiếp nuốt thu vật thể hình thể lớn như thế, thú túi bình thường không phải không thể thu nhận Thanh Vân linh tước, mà là năng lực phun ra nuốt vào có hạn, không có cách nào thu vào trong.

Khách vừa tới, người đón khách dĩ nhiên cũng tới, Miêu Nghị nghiêng đầu liếc nhìn người đến đây đón khách, nhất thời có loại cảm giác muốn tìm một cái lỗ để chui vào, làm sao lại không có chỗ có thể ẩn nấp, muốn trốn cũng không còn kịp nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.