Phi Thiên

Chương 1440: Chương 1440: Lại thêm một người. (Thượng)




Phanh.

Vân Tri Thu gỡ tay hắn ra, Miêu Nghị lại trực tiếp đẩy nàng lên trên bàn, bắt đầu kéo quần nàng lên.

- Chàng điên rồi. Chàng không nhìn một chút xem đây là nơi nào? Trở lại tẩm cung rồi nói sau.

Vân Tri Thu giãy dụa phản kháng.

- Trong lòng lão tử khó chịu, còn chưa có hưởng thụ qua tư vị của cung chủ ngay ở chỗ này.

Lời này vừa nói ra, Vân Tri Thu lập tức dở khóc dở cười, nàng không phản kháng nữa. Nằm sấp trên bàn thuận theo ý hắn. Đồng thời mũ phượng ngẩng đầu lên nhìn nhị nữ. Nhị nữ lập tức xấu hổ rời đi, đi ra ngoài cửa thủ hộ cho hai người.

Cảnh xuân dưới y phục bạo lộ, rất nhanh vị cung chủ này kêu lên một tiếng, mũ phượng trâm cài đung đưa....

Mặc kệ có phải cung chủ hay không, Miêu Nghị mỗi ngày vẫn theo lệ cũ luyện chữ. Vân cung chủ tự mình xuống bếp hầu hạ, về sau lại đốc thúc Miêu Nghị đi tu luyện.

Bên Yêu Nhược Tiên Miêu Nghị tạm thời không đi. Hắn định đợi một đoạn thời gian sau lại tính, hắn sợ bị người khác nhìn chằm chằm vào.

Đảo mắt đã tới lúc Tuế Chước, Vân Tri Thu theo thông lệ tiến về phía Ngọc Đô Phong Tuế chước. Mấy trăm năm qua đây là lần đầu tiên nàng danh chính ngôn thuật dùng thân phận cung chủ đi tới. Bất quá lần này nàng không mang Tần Vi Vi đi. Mà để Tần Vi Vi ở lại đánh cờ với Miêu Nghị.

Sau khi tới Ngọc Đô Phong, Vân Tri Thu cùng với các điện chủ theo truyền tống trận đi tới Thiên Ngoại Thiên.

Sau khi tới Thiên Ngoại Thiên, điều làm cho Vân Tri Thu cảm thấy kỳ quái là, Nhị gia An Như Ngọc trước đó không bao giờ có vẻ mặt tốt với nàng không ngờ lần này lại chủ động tới gần nàng. Trong lúc nói chuyện ngôn từ có chút ôn hòa, thậm chí còn có vẻ thân cận. Vân Tri Thu lại cho rằng sau khi đại gia Hô Duyên Thái Bảo tái nhậm chức, An Như Ngọc mất đi quyền thế, đã không còn tâm tính cao cao tại thượng.

Nhưng mà Tử Lộ Quân Âu Dương Quang Dã lại hiếm thấy, chủ động chào hỏi nàng. Trong lòng Vân Tri Thu lập tức nghi ngờ.

Mặt khác, những chuyện khác không khác gì những năm trước đó. Như thường lệ, được Mục Phàm Quân triệu kiến.

Vẫn là ở trong tẩm cung của Mục Phàm Quân, lúc hạ nhân lui đi. Vân Tri Thu nhẹ nhàng đi vào. Nhìn thấy nữ nhân tuyệt sắc mái tóc rũ xuống tận vai đang lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm. Dung mạo của Tiên thánh Mục Phàm Quân quả thực có thể khiến cho tuyệt đại đa số nữ nhân trong thiên hạ mặc cảm. Ít nhất Vân Tri Thu cũng cảm thấy không bằng... Từ một phương diện nào đó nàng rất bội phục ánh mắt của gia gia năm đó. Chỉ là tuyệt sắc giai nhân như vậy lại giả vờ là nam nhân, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc.

- Thánh Tông.

Đi tới bàn trang điểm, Vân Tri Thu hành lễ.

Môt đôi mắt tinh xảo chậm rãi mở ra, không có bất kỳ chút trang điểm nào. Thế nhưng lại vô cùng nhu hòa, làm tôn lên vẻ phong tình, xinh đẹp của nàng. Nhìn Vân Tri Thu trong gương, Mục Phàm Quân nhẹ nhàng nói:

- Vân nha đầu tới rồi hay sao?

Nha đầu? Vân Tri Thu có chút im lặng, xưng hô này khiến cho Vân Tri Thu chung quy có cảm giác toàn thân không được tự nhiên. Bởi vì thực sự Mục Phàm Quân không có thường xuyên gọi nàng như vậy. Cho nên nàng mới không quen. Nàng lên tiếng đáp:

- Vâng.

Mục Phàm Quân gật gật đầu, giống như thường ngày, Vân Tri Thu đi tới bàn trang điểm cầm lấy lược. Cẩn thận từng tí một chải chuốt mái tóc dài cho nàng.

Không ngờ tới Mục Phàm Quân lại nhìn chằm chằm nàng trong gương, dò xét nàng. Ánh mắt Vân Tri Thu tránh đi, Mục Phàm Quân lại lên tiếng:

- Vân nha đầu, ngươi đối với câu nói nam nhân ba vợ bốn nàng hầu có suy nghĩ thế nào?

Tay Vân Tri Thu dừng lại một lát, không biết vì sao đối phương lại có câu hỏi như vậy. Nhưng nàng vẫn thuận miệng trả lời:

- Thế đạo như vậy, tâm người trong thiên hạ như thế. Dưới quan niệm thâm căn cố đế như vậy, nữ nhân cũng chỉ thân bất do kỷ mà thôi.

- Ồ? Nói đúng.

Mục Phàm Quân nhìn chằm chằm vào nàng hỏi:

- Nếu như nam nhân của ngươi có ba vợ bốn nàng hầu, ngươi có thể tiếp nhận được sao?

Vân Tri Thu mỉm cười nói:

- Đương nhiên không thể tiếp nhận. Bất quá nam nhân của ta, người khác cũng không đoạt được.

Trong lời nói của Vân Tri Thu hiện ra vài phần tự tin.

Mục Phàm Quân gật đầu một cái rồi nói:

- Ta tin tưởng, ta cũng nhìn ra, phu thê các ngươi có cảm tình... Bất quá đối với nam nhân mà nói, có cảm tình hay không lại là hai chuyện khác nhau. Ta nghe nói bên người Miêu Nghị cũng có hai thị nữ, cũng đã sớm thu làm thiếp. Chẳng lẽ bình thường ngươi không cho Miêu Nghị chung đụng với các nàng?

Vân Tri Thu không biết vì sao hôm nay đối phương lại nói tới việc này, nàng cười nói:

- Cũng không tới mức như vậy. Hai thị nữ đã có trước khi ta quen hắn. Vô luận là đối với ta hay là đối với hắn, đều trung thành và tận tâm. Bọn họ cho dù không có danh nghĩa phu thê nhưng cũng chẳng khác nào là phu thê. Ti chức cho dù ích kỷ cũng không thể mạnh mẽ chia rẽ bọn họ. Có một ít chuyện cũng nên nhìn thoáng một chút. Nên nới lỏng thì nới lỏng.

Mục Phàm Quân thở dài:

- Nói không sai, nhân sinh này có một số chuyện nên nhìn thoáng một chút. Nếu như tính toán chi ly thì chuyện gì cũng khó mà thành được. Nha đầu ngươi quả thực là một người hiểu lý lẽ. Nha đầu, nếu như ta lại ban thưởng hai thị thiếp cho Miêu Nghị, ngươi có đồng ý hay không?

Lập tức Vân Tri Thu đã hiểu rõ vì sao nàng lại nói tới việc này. Nàng cứng họng, nhìn qua trong gương, lúc này nàng đang há hốc mồm.

Nói đùa gì vậy? Nữ nhân cho dù có lòng dạ bao dung, cũng không chịu để cho bên người trượng phu nhà mình đột nhiên có thêm nữ nhân.

Mục Phàm Quân cũng nhìn chằm chằm vào nàng trong gương:

- Ta chỉ nói như vậy mà thôi. Nếu như ngươi đồng ý thì ta sẽ ban thưởng hai người cho hắn. Nếu như ngươi không đồng ý ta cũng không miễn cưỡng. Ta chỉ muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút. Ta cũng là nữ nhân, loại chuyện này chắc chắn ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. cũng không muốn nhìn ngươi chịu loại ủy khuất này.

Nhất định là không đồng ý rồi. Nào có nữ nhân nào đồng ý loại chuyện như vậy chứ? Nếu như có khả năng, Vân Tri Thu ước gì bên người Miêu Nghị chỉ có một mình nàng. Ngay cả Thiên nhi, Tuyết nhi cũng không tồn tại là tốt nhất. Nhưng mà nàng cũng biết Mục Phàm Quân nói như vậy nhất định là có nguyên nhân. Cho nên nàng nghi hoặc hỏi lại:

- Hai người?

Nàng có chút kỳ quái, ngươi nói ban thưởng một người cũng đủ rồi, sao lại ban thưởng hai?

- Đúng vậy.

Mục Phàm Quân gật đầu:

- Là hai, nói một cũng được, nói hai cũng vậy. Dù sao cũng không khác gì nhau. Đệ tử An Như Ngọc của ta có một đôi nhi nữ song sinh, lúc trước ta đã nói với ngươi chuyện xấu của Miêu Nghị và các nàng. Việc này ta đã tìm An Như Ngọc xác minh. Giữa bọn họ quả thực xảy ra quan hệ, nhưng mà ngươi yên tâm. Việc này tuyệt đối không phải là Miêu Nghị sai....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.