Phó Nguyên Khang chắp tay kêu lên:
- Tuân lệnh!
Phó Nguyên Khang quay sang nhìn Cơ Đức Hải:
- Còn ngươi?
Cơ Đức Hải trầm ngâm một lúc, nhẹ gật đầu nói:
- Cùng đi đi.
Hai người lập tức rời đi, rất nhanh hai bên tập kết cường giả nhanh chóng bao vây đỉnh núi Tiên quốc cư trú, như hổ rình mồi.
Động tĩnh lớn làm Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều quay về cảm thấy rất bất ngờ, chạy tới xem náo nhiệt.
Một số môn phái luyện bảo được mời đến xem đấu bảo cũng rất ngạc nhiên, thò đầu nhìn bên này.
Vân Báo kêu mấy người cùng bay đi:
- Ôi, náo nhiệt bắt đầu rồi, đi thôi, đi xem!
Vân Báo để lại một số người trông giữ, dù sao Miêu Nghị còn trốn trong chỗ này.
Bên Tiên quốc gặp tình thế như thế dĩ nhiên không thể không có chút phản ứng. Đoàn người tụ tập lại cảnh giác nhìn đám người vây kín trên trời.
An Như Ngọc chỉ lên trời lạnh lùng hỏi:
- Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải, các ngươi làm vậy là sao?
Phó Nguyên Khang cười nhạt:
- Sao trăng gì!
Phó Nguyên Khang lấy một trữ vật giới chỉ ra, vung lên, mấy cái xác rơi xuống đất.
Cơ Đức Hải cũng làm tương tự, thấy cái xác hiện nguyên hình, bị móc mất yêu đan rớt rầm rầm trong đình viện bên dưới.
Là xác của tám vị Quân Sử của Vô Lượng quốc, Yêu quốc. Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều ngạc nhiên, những người khác càng giật mình. Chuyện gì đây?
Vân Báo sờ cằm nhìn:
- Mợ ơi, ban ngày gặp còn là người sống sao chớp mắt đã thành thịt để ăn? Không nghe chút tiếng động nào, ai giết người có bản lĩnh lớn như vậy?
Vân Báo rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa, đám người dưới tay gã càng vui vẻ, đặc biệt là người tham gia vào vụ việc.
Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều cũng hơi vui sướng khi người gặp họa.
Người bên Tiên quốc giật mình, đa số không hiểu gì hết. An Như Ngọc, Âu Dương Quang biến sắc mặt, lờ mờ đoán được cái gì. Hai người biết rõ chắc vụ việc thất bại, không thì hai nhóm người chẳng cần giết những Quân Sử để diễn kịch, cái giá quá lớn.
Âu Dương Quang liếc phu nhân An Như Ngọc của mình, đã khuyên mà không nghe, bây giờ thấy chưa!
An Như Ngọc bay lên nóc nhà tức giận quát:
- Phó Nguyên Khang, đây là đạo đãi khách của Vô Lượng quốc các ngươi!?
Phó Nguyên Khang nói:
- Bớt giả ngu đi, ngươi một bên liên lạc hai nhà chúng ta bày ra cạm bẫy mưu sát Miêu tặc kết quả người của chúng ta đã chết. An Như Ngọc, nếu hôm nay ngươi không có lời giải thích nào thì đừng hòng sống rời khỏi đây!
Nhạc Thiên Ba ở trong đình viện cảnh giác bỗng ngoái đầu nhìn An Như Ngọc, ánh mắt nghi ngờ.
- Có chuyện gì thế này?
Vân Báo la to:
- Giết cô gia của Đại Ma Thiên ta? Miêu Nghị đâu? Miêu Nghị đâu rồi?
Rõ ràng Vân Báo e ngại thiên hạ không loạn.
Đám lão yêu Tinh Túc Hải đứng xa xem đều bay tới gần, Kí Chủ tứ phương xếp thành hàng lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Bốn người thầm lấy làm lạ, lúc trước có nhận được Bạch Cốt Yêu Vương truyền lời, Miêu Nghị từng lén lút tìm đến, dường như hắn không bị gì, còn len lén dặn dò này nọ. Chẳng lẽ chỉ chớp mắt đã xảy ra chuyện?
Khuôn mặt An Như Ngọc kinh ngạc, sửng sốt, buồn cười nói:
- Phó Nguyên Khang, chúng ta và các ngươi hợp tác bày ra cạm bẫy mưu sát Miêu Nghị? Ngươi cảm thấy có thể sao? Muốn khai chiến với Tiên quốc thì cứ tới đây, đừng tìm cái cớ, tưởng chúng ta sợ các ngươi sao?
An Như Ngọc không ngờ chỉ giết một Miêu Nghị mà gây lớn chuyện như vậy, nàng biết chuyện này khó giải quyết êm thắm, tám Quân Sử đã chết không phải đùa. An Như Ngọc không nghĩ ra tại sao nhiều cao thủ như thế mà còn ra ông nỗi này, Yêu quốc và Vô Lượng quốc nuôi đám heo sao?
Thập Nhị Lộ Quân Sử dưới tay An Như Ngọc đều rút hàng ra, bọn họ bay lên trời, biểu tình trầm trọng liếc qua thị nữ theo hầu cùng mình. Bọn họ biết nếu đánh nhau, một đám tu sĩ Kim Liên đấu đá thì thị nữ của mình sẽ dữ nhiều lành ít.
Bọn họ thầm truyền âm dặn dò:
- Nếu tình huống không ổn thì rời đi ngay!
Không khí thoáng chốc căng thẳng, mưa gió sắp đến.
Ngữ điệu Cơ Đức Hải âm trầm phát ra lần cảnh cáo cuối cùng:
- An Như Ngọc, giao Cơ Mỹ Mi và Miêu Nghị ra!
Phó Nguyên Khang cũng nói theo:
- Giao Thôi sư muội của ta ra đây!
Hai người vừa thốt lời, nhiều người ngạc nhiên. Chẳng lẽ không chỉ có tám vị Quân Sử đã chết, Thôi Vĩnh Trinh và Cơ Mỹ Mi cũng rơi vào tay người ta?
An Như Ngọc nhận ra sự việc cực kỳ quái dị, không nói người khác, Thôi Vĩnh Trinh tu luyện Vô Lượng đến cảnh giới nhất định rồi thì làm sao gục ngã trong tay Miêu Nghị được? Sự việc nghiêm trọng vượt qua dự đoán của An Như Ngọc, trong một chốc nàng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại nàng sẽ không thừa nhận.
Miêu Nghị cải trang lẫn trong đám người trên không trung mừng thầm. Đánh đi! Tốt nhất là giết nhóm lão nương An Như Ngọc cho lão tử, các ngươi chết càng nhiều càng tốt, tuyệt nhất là lưỡng bại câu thương đi. Chờ khi các ngươi nguyên khí đại thương, lúc đó Yêu Nhược Tiên xuất hiện thì lão tử càng tiện cứu người hơn.
Mạc Danh chưởng môn Linh Lung tông lơ lửng trên trời quan sát, rất nhức đầu. Đám cao thủ này mà đánh nhau là Linh Lung tông của gã sẽ tiêu tùng, không biết bao nhiêu đệ tử bị vạ lây. Năm xưa Linh Lung tông bị hủy một lần, đệ tử trong môn tử thương rất lớn, mất trăm ngàn năm khó khăn mới vực dậy được không ngờ gặp phải việc này.
Cả đám rút vũ khí ra, đại chiến sắp bắt đầu, người không phận sự chậm rãi rút ra sau.
Trong dãy núi bỗng vang lên tiếng quát:
- Tử Dương ở đây! Hạng Bách Đình, có dám theo ước hẹn so một trận không!
Mọi người sửng sốt, Miêu Nghị càng ngạc nhiên. Đây đúng là giọng của Yêu Nhược Tiên.
Mọi người nghiêng đầu nhìn một môn phái luyện bảo trên không trung, có một người bay ra đến bên trên sơn cốc, vung hai tay lên giũ vảy da bay theo gió lộ ra khuôn mặt thật, giữa trán có một Hồng Liên lục phẩm.
Miêu Nghị trợn trừng mắt nhìn, không là Yêu Nhược Tiên thì còn ai?
Nhưng hôm nay Yêu Nhược Tiên ăn mặc ngay ngắn, không còn bộ dạng luộm thuộm lúc trước, có chút dáng vẻ người bình thường.
- Hoàng huynh, ngươi . . .
Chưởng môn môn phái luyện bảo đó chỉ vào Yêu Nhược Tiên:
- Ngươi . . . ngươi là Tử Dương Tiên Sinh!
Yêu Nhược Tiên xoay người lại, chắp tay nói:
- Bao huynh, đúng, mỗ là Tử Dương! Năm xưa quen với Bao huynh vì bất đắc dĩ buộc phải mai danh ẩn tính, lần này nhờ quý phái yểm hộ tới đây cũng là bất đắc dĩ, xin Bao huynh đừng trách. Chắc hẳn nhiều đại nhân vật như vậy không đến mức so đo với quý phái.
Yêu Nhược Tiên lại cúi đầu xin lỗi.
Chưởng môn họ Bao không biết nên nói cái gì.
Khóe môi Miêu Nghị co giật, không ngờ Yêu Nhược Tiên cũng có con đường của mình, đã trà trộn vào nơi này, hắn làm điều thừa.
Nhưng khi lộ mặt lúc nào chẳng được, tại sao cố tình xuất hiện vào lúc này. Chẳng phải đã nói là ngày mười chín, ngày mai sao? Miêu Nghị hận ngứa răng, Yêu Nhược Tiên chuyên cho hắn vấn đề khó khăn, làm hỏng việc tốt của hắn!