Phi Thiên

Chương 1619: Chương 1619: Lệnh tiễn bằng lông gà. (Hạ)




Trải qua thời gian dài phi hành trên tinh không, Bích Nguyệt phu nhân và Khấu Văn Lam rốt cuộc cũng tới cửa vào tinh môn của Vô Sinh chi địa. Hai người đều không mang theo tùy tùng.

Mấu chốt là nơi này không cho phép có nhiều người thượng vàng hạ cám xâm nhập. Hai người còn phải dùng thân phận cấp trên của người tham gia khảo hạch tới nhận người về mới có thể tiến vào.

Còn chưa tiến vào tinh môn hai người đã bị Thiên tướng phong tỏa cửa vào tinh môn ngăn lại. Sau khi báo qua thân phận, lại được xác minh một phen, hai người mới nhận một lệnh bài tiến vào bên trong. Kết quả sau khi xuyên qua tinh môn, lại bị thiên binh thiên tướng cản lại. Sau khi xác nhận lệnh bài trên tay hai người, thủ lĩnh thiên binh thiên tướng ở trong lại chỉ một tảng đá lớn lẳng lặng lơ lửng trên tinh không, không chút khách khí nói:

- Đi tới chỗ đó chờ, không cho phép chạy loạn. Tổng giam đại nhân có lệnh, người tới mặc kệ thân phận và lai lịch gì, nếu dám kháng lệnh, chém.

Bích Nguyệt phu nhân và Khấu Văn Lam cũng không có cách nào khác. Đây là quy củ do Thiên đình định ra, hai người cũng không dám làm càn. Chỉ đành thành thành thật thật nghe lệnh.

Dưới sự giám thị của Thiên binh thiên tướng, hai người bay về phía tảng đá lớn lơ lửng trên tinh không. Nhìn từ xa giống như tảng đá lớn, sau khi đáp xuống hai người mới biết được hóa ra mình nhỏ bé như vậy.

Sau khi đáp xuống lại có thiên binh thiên tướng kiểm tra lệnh bài xuất nhập của hai người, lại bị nhắc nhở một phen, có thể hoạt động trong phạm vi nào, không thể hoạt động ở chỗ nào. Không thể chạy loạn.

Hai người nhìn chung quanh, chỉ thấy có một hòn đá lớn bằng ngọn núi tạm thời bị mở thành cung điện. Đây hẳn là nơi ở tạm thời của chủ sự lần khảo hạch này. Ở hai bên cung điện kia lại có không ít thạch quật lớn nhỏ, thi thoảng sẽ có người tiến ra tiến vào. Chợt có người đứng từ xa khoát tay với Khấu Văn Lam, hiển nhiên là quen biết Khấu Văn Lam.

Khấu Văn Lam gật đầu, lại không tiện để lại Bích Nguyệt phu nhân ở đây mà chạy loạn. Dù sao đối phương cũng là cấp trên của hắn.

Ánh mắt Bích Nguyệt phu nhân nhìn về phía một đạo tinh môn tối đen như mực bị thiên binh thiên tướng phong tỏa, nàng chỉ vào đó rồi nói:

- Đây hẳn là tinh môn đi thông Dần Đinh vực?

Khấu Văn Lam ở bên cạnh nàng trả lời:

- Hẳn là vậy, sau khi khảo hạch kết thúc, có lẽ thông qua tinh môn này rời khỏi Vô Sinh chi địa.

đúng lúc này có người thi pháp hét lớn:

- Ai ở bên kia lén lén lút lút vậy?

Thanh âm này quá quen thuộc, Khấu Văn Lam không quay đầu lại cũng biết đó là ai. Trừ Hạ Hầu Long Thành ra còn có thể là ai chứ?

Bích Nguyệt phu nhân nhìn qua, trong lòng thầm cảm thán. Lại là bao cỏ này, nhưng mà lúc này nàng lại ra vẻ mỉm cười khẽ gật đầu lấy lòng Hạ Hầu Long Thành.

Hạ Hầu Long Thành khịt khịt mũi, mặt nghếch lên trên trời, không để ý tới nàng, cũng không thèm hỏi thăm. Ban đầu khi còn là thủ hạ của Bích Nguyệt phu nhân hắn còn có mấy phần cố kỵ. Hôm nay sao?... trên thực tế khi còn là thủ hạ của Bích Nguyệt phu nhân hắn không thoải mái cho nên mới rút lui. Lúc trước chính là Bích Nguyệt phu nhân hạ lệnh giải hắn đi, hắn vẫn còn nhớ thù này.

Bích Nguyệt phu nhân thấy vậy sắc mặt cương cứng, biến thành màu gan heo, cũng quay sang một bên không nói lời nào.

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là cẩu hùng thối.

Khấu Văn Lam cũng không khách khí với hắn, trực tiếp mỉa mai nói một tiếng.

Hôm nay đối với hắn mà nói, Hạ Hầu Long Thành đã không tạo thành uy hiếp gì với hắn nữa.

Bởi vì Hạ Hầu Long Thành đã triệt để mất đi cơ hội mà Hạ Hầu gia tộc cho hắn. Bởi vì thua trong tay Khấu Văn Lam hắn mà Hạ Hầu Long Thành đã bị hủy tiền đồ. về sau vĩnh viễn sẽ bị loại bỏ khỏi vòng tròn trung tâm của Hạ Hầu gia tộc. Đời này trên cơ bản cũng chỉ có thể là quần là áo lượt, phóng túng sống nốt quãng đời còn lại. Thậm chí còn mất đi quyền lợi sinh con đẻ cái. Trong gia tộc như vậy, cơ hồ có vô số năm tháng. Nếu như mỗi người đều sinh con dưỡng cái, như vậy còn phải nói sao? Tăng thêm lại có quyền thế, đến lúc đó cả Thiên đình đều là do nhà bọn họ chiếm.

Có kiêng kỵ như vậy, phương diện này các đại gia tộc đều tự giác, không phải ai muốn sinh cũng có thể sinh. Chỉ có đạt tới địa vị nhất định trong gia tộc, thuộc về tinh anh trong gia tộc mới có quyền lợi sinh dục. cũng chỉ có con cái của tinh anh mới có quyền vừa ra đời đã nhận được tài nguyên nhất định của gia tộc. Nếu không gia tộc cho dù có nhiều tài nguyên hơn đi chăng nữa cũng không đáp ứng đủ cho ngàn ngàn vạn tử tôn. Tập trung ưu thế tài nguyên tới đỡ đệ tử tinh anh giữ gìn lợi ích của gia tộc lâu dài là tốt nhất. Cho nên muốn có phải có cạnh tranh, cũng là nguyên do tại sao bởi vì lần khảo hạch này mà loại người như Khấu Văn Lam sẽ không tiếc bỏ ra tất cả tài nguyên trâng bị cho đám người Miêu Nghị. Thực sự lần này cơ hồ lấy hết toàn bộ của cải của Khấu Văn Lam. Hắn còn mượn từ chỗ phụ mẫu không ít. Biết rõ hy vọng không lớn cũng phải tranh thủ một hồi, liều quyết định vận mệnh, tiền đồ của hắn đời này.

Hạ Hầu Long Thành đi tới, trợn ngược mắt, nói:

- Ẻo lả, ngươi quả thực to gan lớn mật, lại dám xông vào nơi này.

Khấu Văn Lam cười ha hả nói:

- Cẩu hùng thối, lời nói không thẻ nói lung tung. Ta và phu nhân từ đường chính mà tới.

Hạ Hầu Long Thành nhe răng cười nói:

- Chỉ có kiểm tra mới biết được có từ đường chính vào hay không. Bổn quan thân là hành tẩu giám sát lần khảo hạch này, có quyền giữ gìn trật tự.

Quay đầu, hắn quát:

- Người đâu, tới đây lục soát hai người này, điều tra cho ta một phen.

Hắn ra lệnh một tiếng, lúc này có mười mấy người kéo tới.

Đụng phải loại người chuyện bé xé ra to như vậy, Khấu Văn Lam biến sắc:

- Cẩu hùng, ta khuyên ngươi đừng có làm xằng làm bậy.

Hạ Hầu Long Thành nhấc tay phất phất, ý bảo đám thủ hạ tiến lên. Bản thân thì cười quái dị:

- Cũng được, quả thực không thể làm xằng làm bậy. Các ngươi quá thô lỗ, ta tự mình tới lục soát vậy.

Hắn chuẩn bị thừa dịp nhục nhã Khấu Văn Lam cho tốt.

Bích Nguyệt phu nhân mặt đen lên, lạnh lùng nói:

- Hạ Hầu Long Thành, nếu như ngươi dám lục soát ta sẽ cho ngươi lục soát.

Hạ Hầu Long Thành cười cạc cạc:

- Bích Nguyệt, ta làm việc theo lệnh, ngươi còn dám uy hiếp ta sao?

Ánh mắt kia không ngừng tới lui trên thân thể lồi lõm của nàng, bề ngoài giống như đang cân nhắc nên ra tay từ nơi nào.

Bích Nguyệt phu nhân gật đầu:

- Làm việc theo lệnh? Như vậy ta không thuận theo cũng không được rồi. Một mảng lớn cửa hàng khu Đông thành bị hủy, khoản sổ sách này còn chưa tính toán rõ với ngươi. Sau khi về ta sẽ bảo nam nhân ta tự mình tới Hạ Hầu gia tộc thu khoản sổ sách này. Tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tiền rồi nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.