Bên cạnh một người đàn bà duyên dáng xinh đẹp khè vuôt ông tay áo, không chút ngạc nhiên trả lời:
- Người ta đương nhiên là có tư cách bày tác phong quái dị, người ta là chánh thất phu nhân, là Vương phi, chúng ta là gì chứ, chỉ là tiện thiếp người ta nhìn không thuận mắt đẩy vào cửa mà thôi.
Một cô nương... khác vẻ mặt như hoa như ngọc.
- Xuy, không phải là khoe khoang phong nhà biết mê hợc nam nhân, làm như ai cũng giống với nàng không biết xấu hỗ hay sao?
- Đúng vậy! Lại một cô nương duyên dáng yêu kiều hưởng ứng nói:
- Nghe nói Vương gia luôn luôn giữ mình trong sạch, thậm chí ít khi tiếp xúc những nữ nhân khác, đợi đến khi Vương gia có thể phân rõ đẹp xấu, xem nàng ta còn có thể kiêu ngạo tới khi nào.
Một nữ tử xinh đẹp mang theo vài phần ngạo mạn nói:
- Một quả phụ tái giá, cũng xứng làm Vương phi sao. Thật là chuyện tiếu lâm!
Một nữ tử cầm cái gương dung mạo đoan trang xinh đẹp cười lạnh nói:
- Nói một nghìn nói một vạn đều vô dụng, người ta chính là tốt số, nước lên thì thuyền lên, đã là Vương phi rồi, bây giờ còn không gặp được mặt cứ như vậy về sau tỷ muội chúng ta còn không biết phải nhìn sắc mặt nàng ta hành xử ra sao.
Một nữ tử quyến rũ cầm khăn tay ở trên đầu che ánh mặt trời.
- Vương phủ là Vương phủ của Vương gia, không phải là Vương phủ của nàng ta, còn chưa tới phiên nàng ta một tay che trời!
Thân phận của Cung Nghê Thường và Vũ Văn Như Ngọc trong đám nữ nhân vẫn là khá cao, ở đây đa phần nữ quyến phụ thân đều là thủ hạ của hai vị đại soái cũ, theo quán tính, mọi người liền nhường ra chỗ có bóng cây cho hai người.
Hai người không ngại phơi nắng, nhưng cũng nghe không ít những lời bàn tán xung quanh, hai người thỉnh thoảng liếc nhau, cũng không dám nhiều lời, thái độ thờ ơ của Miêu Nghị đối với hai người đến nay vẫn khiến cho hai người khắc cốt ghi tâm.
Cung Nghê Thường tuổi còn nhỏ quá, còn khá một chút.
Vũ Văn Như Ngọc cũng là hơi hiểu chuyện, những chuyện phiếm tương tự đều là chủ đề của đám con em quyền quý ngày xưa nhàn hạ gặp nhau lôi ra châm biếm, nếu một đám nữ nhân phía sau không châm chọc cười nhạo nói xấu người ta ngược lại lại không bình thường.
Nàng có thể hiểu được những người này, trước kia người nào không phải tiểu thư nhà giàu, người nào không phải được cơm bưng nước rót lại có người nào không phải ở nhà quen rồi cảnh thể thiếp tranh tình cảm, hoàn cảnh sống đưa đẩy, muốn đứng trên kẻ khác phải cạnh tranh, chỉ sợ có không ít người không cam lòng đứng dưới người khác. Trông mà thèm vị trí Vương phi, chuẩn bị muốn vén tay áo lên cùng Vân Tri Thu giành giật một hồi, hiện giờ mọi người còn chưa biết tình hình, mới có thể ngoan ngoãn như vậy.
Tranh sủng và trong quan trường không giống nhau, không có nhiều quy tắc hạn chế, không cần từng bước leo lên, chỉ cần có thể lọt mắt xanh của Vương gia, một bước lên trời cũng là chuyện rất bình thường, chỉ dựa vào nghị luận xung quanh, Vũ Văn Như Ngọc có thể tưởng tượng, trong đó có không ít nhân vật không hiền lành, có vài người bản tính như thế nào năm đó bằng hữu gặp nhau nàng đều hiểu.
Đồng thời có thể tưởng tượng, dù cho nương gia sa sút.
tranh sủng cần chỉ sợ nương gia cũng phải toàn lực ủng hộ một khi thành công, nương gia tái nhậm chức cũng không phải là không thể, hoặc là cho nương gia huynh đệ một tiền đồ tốt hơn, bên ngoài nương gia nắm quyền, bên này Vương gia đương nhiên phải coi trọng một chút, đây là việc hai bên cùng có lợi. Đạo lý rất đơn giản, ví như người nào nương gia ngồi lên Vị trí Hầu gia, Vương gia thế nào cũng không tiện mặc kệ vị thiếp thất này sống chết ra sao.
Đừng nói nàng Vũ Văn Như Ngọc, ngay cả Cung Nghê Thường gần đây cũng thường được nương gia căn dặn, truyền thụ nàng một ít tranh sủng tâm đắc, dạy Cung Nghê Thường phát huy ưu thế trẻ tuổi của chính mình.
Bên trong sảnh chính của biệt viện. Vân Tri Thu tọa ở trên một cái ghế, bắt chéo chân, cầm trong tay danh sách và lai lịch kiểm tra của đám thiếp thất bên ngoài kia.
Danh sách đều là Vân Tri Thu trước khi trở về để cho Phi Hồng sửa sang lại, lúc này Phi Hồng đang ngồi ở bên kia của bàn trà, thỉnh thoảng chú ý phản ứng của Vân Tri Thu.
Tuyết Nhi từ bên ngoài trở về. Nhìn chằm chằm danh sách của Vân Tri Thu nhàn nhạt hỏi một câu.
- Bên ngoài phản ứng ra sao?
Tuyết Nhi hồi đáp:
- Nương nương, có người tính cách dịu dàng ít nói, cũng không thiếu người không nhịn được ở đó chụm đầu ghé tai, không biết đang nói cái gì, ước đoán không phải lời hay ho
Phía dưới Lâm Bình Bình âm thầm le lưỡi, có thể nghe ra sự bất mãn của Tuyết Nhi đối với thiếp thất này.
Mộ Dung Tinh Hoa cũng không nhịn được liếc nhìn Tuyết nhi.
Trên thực tế nữ nhân đứng ở đây, lúc này đều là đứng về phía Vân Tri Thu, đối với việc Miêu Nghị nạp nhiều thiếp như vậy có chút bất mãn, Vương gia không thiếu nữ nhân hầu hạ, lại muốn những nữ nhân bát nháo này làm cái gì quản hết được sao?
Miêu Nghị không thể không nạp những thiếp này, đạo lý các nàng đều hiểu, nhưng trong lòng khó chịu, ước gì Vân Tri Thu cho đám nữ nhân bên ngoài một trận.
- Chỉ có một canh giờ đã không chịu được? Vân Tri Thu lạnh lùng lên tiếng, hỏi:
- Vương gia đã tới chưa?
Thiêm Nhi trả lời:
- Vẫn chưa tới.
- Vậy hãy để cho các nàng tiếp tục chờ, Vương gia lúc nào qua đây, lúc đó hãy nói. Vân Tri Thu lạnh lùng một câu, như trước nhìn chằm chằm ngọc điệp nói
- Mộ Dung.
- Có! Mộ Dung Tinh Hoa tiến lên nghe lệnh. Vân Tri Thu nói:
- Truyền lời của ta, điều một nghìn thân quân từ bên ngoài đến, trông chừng kỹ cho ta, ai dám không ngoan ngoãn đứng đó, dám tự ý rời khỏi hoa viên, lập tức bắt lại cho ta, cắt đứt một chân, ném vào địa lao giam một năm, không được trị liệu!
- Chuyện này. . .
Mộ Dung Tinh Hoa toát mồ hôi hột, cắt đứt chân thiếp thất của vương gia, chuyện này thích hợp sao? Có chút do dự, không dám đồng ý.