Phi Thiên

Chương 3198: Chương 3198: Một đám đều không biết xấu hổ sao (1)




Nhưng mà ba người nhìn hành động của Trầm Thiên Thu mà cũng có chút răng đau, lại nề hà quân lệnh như núi lại không dám hỏi cái gì.

Trầm Thiên Thu hiển nhiên cũng không quen thuộc Thiên Nhai này, dọc theo đường đi hết nhìn đông lại nhìn tây. Bất quá có một chút hắn có thể khẳng định, địa điểm mục tiêu khẳng định tại vùng trung tâm Thiên Nhai. Bởi vì bối cảnh điểm mục tiêu không đồng nhất, bình thường đều tọa lạc tại đoạn đường khá tốt ở Thiên Nhai.

Hắn phán đoán không sai, ở điểm trung tâm Thiên Nhai cuối cùng tìm được mục tiêu rồi, nguyệt lâu Xuân Hoa Thu của Hạ Hầu gia bố trí.

Trầm Thiên Thu sau khi tìm được địa điểm trước tiên nhìn bên trái môn khẩu lớn của nguyệt lâu Xuân Hoa Thu, gặp được một hán tử hai tay ôm ngực chân chuyển hướng bát tự, hết nhìn đông lại nhìn tây, lập tức đi qua, chắp tay truyền âm hỏi:

- Xin hỏi nơi này có thể tá túc một đêm sao?

Hán tử hai tay ôm ngực buông xuống hai tay, liếc mắt nhìn Trầm Thiên Thu từ trên xuống, lại liếc mắt đánh gia ba người phía sau hắn, truyền âm trả lời:

- Có thể, chỗ ngài mấy người?

Trầm Thiên Thu:

- Không rõ ràng, quý danh của ngài?

Hán tử nói:

- Miễn họ Hạ, ngài họ gì?

Trầm Thiên Thu:

- U!

Chắp đầu đối chiếu ám hiệu, hán tử liếc nhìn bốn phía, khẽ gật đầu nói:

- Đi theo ta!

Trầm Thiên Thu quay đầu lại ngoắc tay với ba người phía sau ý bảo một chút, cùng nhau đi theo phía sau hán tử vào nguyệt lâu Xuân Hoa Thu.

Ba người đi theo nhìn nhau, có điểm vẫn không hiểu là ý tứ gì.

Trong nguyệt lâu Xuân Hoa Thu không khí ca múa thái bình vừa đi vào có thể cảm nhận được. Bốn phía ẩn ẩn thanh âm tìm hoan mua vui truyền đến. Trầm Thiên Thu đi theo người dẫn đường tiến nhập vào một cái sân yên lặng, không thấy có những người khác.

- Mấy vị chờ một chút, chưởng quầy lập tức sẽ tới.

Hán tử dẫn đường dứt lời liền rời đi, một câu nói nhiều cũng không có, chỉ còn bốn người cảnh giác bốn phía.

Chỉ chốc lát sau, một lão nhân tóc bạc hoa râm xuất hiện, một mình một người đến, gặp mặt liền chắp tay hỏi:

- Hạ mỗ đến trễ, vị nào là U tiên sinh?

Trầm Thiên Thu tiến lên trả lời nói:

- Đồ vật đâu?

Này cũng là ám hiệu, cũng thật là cần đồ vật, Hạ chưởng quầy trở mình cầm ra một vật giới dâng lên.

- Mời kiểm tra!

Trầm Thiên Thu tiếp nhận vật giới xem xét, bên trong có một khối ngọc điệp lấy bí pháp tập trung tựa hồ ở trong quả bóng nước, chưa cho phép thi pháp xuyên qua quả bóng nước xem xét hoặc tự tiện lấy ra, quả bóng nước lập tức sẽ vỡ. Quả bóng nước hoàn hảo đã nói lên đối phương đích xác không có xem qua nội dung của ngọc điệp.

Mệnh lệnh hắn nhận được là mệnh lệnh chưa đạt được một bước đó không được tự tiện xem xét vật này, người đầu tiên giao vật cho mình còn phải xem xét nghiệm chứng. Thu lấy vật giới xong, Trầm Thiên Thu gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề gì.

Hạ chưởng quầy lúc này mới nghiêm mặt nói:

- Nơi này không có người đến quấy rầy, ăn dùng gì sẽ có người đưa tới, mấy vị tạm thời trụ ở trong này, có việc ta sẽ lại đến.

Trầm Thiên Thu chắp tay tạ ơn, Hạ chưởng quầy chắp tay rất nhanh xoay người rời đi.

- Đừng nhìn ta, cũng đừng hỏi ta, ta cũng không biết muốn làm gì.

Trầm Thiên Thu quay người lại thấy thần tình ba gã thủ hạ lâm thời nghi hoặc nhìn chính mình, trước thanh minh một tiếng ngăn trở bọn họ đặt câu hỏi, chỉ chỉ bốn phía:

- Xem xét một chút đi.

Ba vị thủ hạ lập tức tản ra trong sân kiểm tra, còn Trầm Thiên Thu lấy ra tinh linh liên hệ cùng quan trên.

Kỳ thật đừng nói là Trầm Thiên Thu, ngay cả Hạ chưởng quầy kia cũng giống vậy. Cho đến trước mắt vẫn là không sao rõ ràng phía trên đến tột cùng muốn làm cái gì. Người phía dưới không ai biết mục đích cuối cùng của phía trên, cũng không biết thân phận tới đón thủ lĩnh, tóm lại phía trên chỉ cần bọn họ tuân mệnh chấp hành.

Cơ hồ là cùng thời gian, thiên hạ các nơi Thiên Nhai mặc kệ là ban ngày hay là đêm tối, mặc kệ là sáng sớm hay là hoàng hôn, đều trình diễn cùng một nội dung, đều có một người họ U chạy đến nguyệt lâu Xuân Hoa Thu chạm trán cùng một người họ Hạ.

Thiên Cung, Tinh Thần Điện, một khối thi thể đã muốn vạch trần bố trắng đặt trên mặt đất, tình trạng vô cùng thê thảm.

Thanh Chủ khoanh tay một bên nhìn chằm chằm thi thể thảm nhiên hỏi:

- Ngưu Hữu Đức làm?

Thượng Quan Thanh nói:

- Quản gia chưa nói là ai làm, chỉ nói là từ tổng trấn phủ Quỷ thị mang về, Tây quân đối Quỷ thị không có quyền quản hạt, cho nên thỉnh bệ hạ nghiêm tra.

- Không phải nói Cao Nham này đã là bạch thân sao? Cũng không phải là mệnh quan Thiên Đình còn cần trầm tự thân đến sao? Để bọn họ chính mình tra đi, đừng để ở nơi này chướng mắt. Cái gì cũng dám đưa đến nơi này, thật nhiều tật xấu, thi thể vứt ra ngoài cho chó ăn! Thanh Chủ khinh thường một tiếng.

Thương Quan Thanh thử hỏi:

- Sau này Quảng gia muốn thi thể phải làm sao bây giờ?

- Cứ nói trẫm hảo tâm đốt thi thể giúp bọn họ. Đương nhiên, cũng phải lộ ra bí mật cho bọn họ biết thi thể cho chó ăn, để cho họ Cao kia tìm Quảng Lệnh Công khóc đi.

- Dạ!

Thượng Quan Thanh trả lời, quay đầu lại gọi người tiến vào, chỉ vào thi thể phân phó:

- Tìm một chỗ, vứt ra cho chó ăn...

Thị thể mang đi rồi, lại quay đầu lại phát hiện Thanh Chủ đã ngồi ở án trầm mặc không nói. Thượng Quan Thanh đi trở về bên cạnh hắn thúc thủ đúng.

Không bao lâu, Thượng Quan Thanh lấy ra tinh linh lắng nghe một lúc, hạ thấp người nói với Thanh Chủ:

- Bệ hạ, mới vừa nhận được tin tức, chuyện Cao Nham bị Ngưu Hữu Đức khổ hình trước khi chết truyền khắp thiên hạ. Tính cả cùng nhau còn nói chuyện Ngưu Hữu Đức thiên đao vạn quả lăng trì xử tử Chử Tử Sơn ở Dậu Đinh Vực.

Thanh chủ im lặng một trận, nói lầm bầm cười lạnh một tiếng:

- Việc lạ hàng năm vẫn có, năm nay đặc biệt nhiều. Trong kế hoạch của Ngưu Hữu Đức tựa hồ không có việc đi trêu chọc Quảng lệnh công này. Thời điểm này việc liên quan đến Ngưu Hữu Đức như thế nào lại phức tạp như vậy? Lột da Cao Nham trước khi sống thế này không phải cố ý trêu chọc Quảng Lệnh Công sao? Quảng Lệnh Công này cũng thú vị, việc này cũng đáng giá hắn phát ra tin tức sao? Một đám đều không biết xấu hổ sao? Một đám đều muốn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.