Phi Thiên

Chương 1289: Chương 1289: Mục Phàm Quân. (Thượng)




- Ah! Tinh thần dốc sức liều mạng giết tình địch lúc nãy đâu rồi? Lão nương là người của ngươi, về sau không chừng hầu hạ ngươi như đại lão gia, cho ngươi ôm một chút còn ý kiến, người khác muốn ôm còn không có cơ hội đâu. Nói thẳng đi, ngươi muốn cánh tay hay muốn ta? Ngươi dám buông ta ra, ta lập tức rời đi, lão nương cũng không tin bằng tư sắc lão nương còn không tìm được người ôm lão nương, chính ngươi xem mà xử lý!

Bà chủ ném một câu ngoan thoại sau đó cúi đầu nằm trong ngực hắn, cũng cho hắn tự chọn.

- ...

Miêu Nghị im lặng, hắn không thể làm gì, ôm thôi chứ sao.

- Đây không phải là lão bà, đây là tổ tông, lão ngũ cưới loại nữ nhân này về sau chịu đủ.

Ưng Vô Địch âm thầm truyền âm với ba người khác.

Đám người Hùng Uy đang phi hành dùng ánh mắt đồng tình nhìn sang Miêu Nghị.

Cũng không chờ đám người đằng sau bay tới, Phục Thanh ném một tấm lệnh bài cho thợ mộc, thuận tiện cho bọn họ đi vào Tinh Túc Hải, mấy huynh đệ bọn họ cuốn lấy Miêu Nghị bay đi.

Sau khi trở lại Tây Túc Tinh Cung, một sân nhỏ chia cho hai người, Miêu đại quan nhân đang tắm rửa, bà chủ xoắn tay áo chà lau khắp người hắn.

Mọi người là người mình, lần này cũng có thể tùy tiện, nhìn mỹ nhân trước mặt, Miêu Nghị tâm ý viên mãn, nói:

- Cùng tắm đi!

Ba!

Bà chủ đập vào tay hắn, nói:

- Đừng động thủ động cước! Ngưu Nhị, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn không có chính thức cưới ta, tốt nhất đừng có ý muốn không an phận.

- ...

Sắc mặt Miêu Nghị run rẩy, ngủ cũng ngủ qua, đến mức này còn không an phận?

- Tình hình của chúng ta hiện tại không thích hợp đón dâu, qua một thời gian lại nói sau.

Miêu Nghị cảm thán.

- Vậy thì qua một thời gian làm tiếp việc cần làm.

Bà chủ thuận miệng trả lời.

Miêu Nghị im lặng, xem ra tình phí còn lớn hơn trước.

Thấy bộ dạng hậm hực của Miêu Nghị, bà chủ hé miệng cười cười, vốc nước lên vai và chà lau người hắn, nàng lại do dự một lúc liền hỏi:

- Ngưu Nhị, ngươi thật muốn bây giờ sao?

Nghe khẩu khí của nàng đã nhả ra, bỗng nhiên Miêu Nghị quay đầu lại và gật đầu.

Bà chủ than thở nói:

- Ai! Người cũng là của ngươi, ngươi muốn ta sao có thể không cho. Như vậy đi, sau đó ta không xử lý, ta sẽ sinh cho ngươi một tiểu tử mập mạp trắng trẻo nhé?

- ...

Miêu Nghị há miệng lớn đến mức có thể nhét cả nắm đấm vào miệng, hắn khiếp sợ nhìn bà chủ, nhìn thấy sắc mặt bà chủ vô cùng chân thành, Miêu Nghị chột dạ, nói:

- Bà chủ, hiện tại sinh có sớm quá hay không? Nếu ngươi muốn, bây giờ chúng ta còn chưa có chỗ ổn định, nếu hiện tại có con, đứa bé sẽ chịu tội, chờ đến lúc phù hợp lại nói sau.

- Ha ha ha...

Bà chủ không giả vờ được nữa, ôm bụng cười lăn ra đất, thiếu chút nữa cười đến mức sốc hông.

Mẹ kiếp! Bị đùa nghịch! Gương mặt Miêu Nghị đen kịt, đột nhiên ra tay kéo tay nàng, muốn kéo nàng vào trong bồn tắm.

Bà chủ lập tức đẩy hắn ra.

- Ngưu Nhị, ta cảnh cáo ngươi, ta cũng không nói đùa với ngươi, ta là người nói được làm được, nếu ta không nguyện ý, nếu ngươi dám dùng sức mạnh với ta, ta sẽ sinh con cho ngươi, ngươi dám hay không?

Trong tình cảnh hôm nay, Miêu Nghị không dám nghĩ trong tay mình vừa ôm một đứa bé vừa chiến đấu sẽ là bộ dạng gì, hắn nói:

- Bà chủ, chỉ đùa một chút không được sao?

- Quỷ mới đùa với ngươi. Ta cũng không phải phàm nhân, nếu ngươi không phục, sinh cho ngươi một trăm đứa cũng được, ngươi có thể thử!

Bà chủ ném khăn ướt vào mặt hắn.

- Tự mình tắm đi, không tắm sạch thì tối nay tách ra ngủ, đừng mong tới gần ta.

Nàng quay người đi tới bên cạnh chậu nước rửa tay.

Miêu Nghị kéo khăn tắm ra khỏi mặt, mắt trợn trắng, hắn thở phì phì tự mình tắm rửa, hắn nghĩ vẫn là Thiên Nhi, Tuyết Nhi tốt, chẳng những biết hầu hạ người, hơn nữa muốn làm gì thì làm. Nghĩ đến Thiên Nhi các nàng. Hắn không còn hứng thú gì khác, cũng không biết tình hình các nàng đi Phật quốc thế nào...

Tây Túc Tinh Cung, trong cung điện cổ xưa, Hùng Uy, Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Hồng Thiên bốn huynh đệ ngồi than thở, vốn hoàn hảo kết bái với Miêu Nghị xong, huynh đệ bọn họ sẽ chiếm tiện nghi, kết quả phiền toái đã ập xuống đầu. Bị Miêu Nghị náo như thế, mọi người cũng không biết tương lai xảy ra chuyện gì, cả đám tụ tập tại Tây Túc Tinh Cung không dám tách ra, cả Tinh Túc Hải tiến vào trạng thái phòng bị cao độ.

Lúc này giới tu hành xuất hiện một hồi sóng to gió lớn, Miêu tặc đánh nát khách sạn Phong Vân, đoạt cháu dâu Phong Bắc Trần rời đi, đây là sự việc kinh thiên động địa làm cả giới tu hành sôi trào.

Ngọc Đô Phong, Nhạc Thiên Ba trợn mắt há hốc mồm khi nghe tin tức này.

Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm, Ổ Mộng Lan, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy không dám tin khi nghe báo tin, bọn họ chưa từng nghe qua việc điên cuồng như thế.

Đàm Lạc và Diệp Tâm mới phát hiện hai người lén lút còn kém Miêu Nghị quá nhiều, không khác gì dân chơi gặp thứ thiệt, người ta còn to gan lớn mật hơn bọn họ nhiều.

Lưỡng điện Đại tổng quản phủ, Dương Khánh ngẩn người khi nghe tin báo, hắn lẩm bẩm:

- Không ngoài dự kiến, quả nhiên có việc này. Điên! Đúng là điên rồi! Ta bị hắn gài bẫy.

Thanh Mai nói:

- Đại nhân, không trách hắn dời thân tín của mình rời đi, cũng không báo là đi đâu, từ đó có thể thấy hắn đã mang người chạy đi, lưu lại cục diện rối rắm cho đại nhân xử lý.

Thanh Cúc im lặng không nói.

Lưỡng điện nằm dưới quản hạt của Đông Lâm Phủ, trong biệt thự phủ chủ, Tần Vi Vi nghe tin tức liền im lặng, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

- Điện chủ đang làm gì thế? Trên đời có rất nhiều nữ tử tốt, tại sao lại chạy đi nhặt nữ nhân dâm đãng kia?

- Hiện tại hắn còn là điện chủ gì chứ, trong Tiên quốc còn nơi cho hắn dung thân sao?

- Đúng thế! Là Miêu tặc, cũng chỉ có hắn mới chọn nữ nhân dâm đãng kia!

- Nữ nhân thối tha có thể phản bội một lần, còn có thể phản bội lần thứ hai, sẽ có thời điểm hắn phải hối hận.

Hồng Miên, Lục Liễu cực kỳ oán giận, dùng lời lẽ khắc nghiệt mắng chửi bà chủ, giống như bà chủ cướp đi đồ vật trọng yếu của các nàng.

- Đều câm miệng cho ta!

Đột nhiên Tần Vi Vi vỗ bàn, sắc mặt khổ sở và nói:

- Có khả năng hắn thân bất do kỷ, lúc trước ta nghe tổng quản nói qua, đại nhân kết bái huynh đệ với đám yêu quái Tinh Túc Hải cho nên hoàn cảnh của hắn trong Tiên quốc rất lúng túng, đại nhân cũng vì tự bảo vệ mình nên mượn lực của Ma quốc.

- Dù vậy cũng không nên nhặt nữ nhân dâm đãng kia về, một chân có thể mang nhiều giày, một đôi giày không thể để nhiều người mang, giày đã bị chân thối của kẻ khác mang qua, hắn lại mang vào chân mình, thật sự đáng chết!

Các nàng oán hận cũng có nguyên nhân, thực tế có rất nhiều nữ nhân hâm mộ lão bản nương, hâm mộ có một nam nhân sẽ vì mình bỏ qua tất cả, hành vi của bà chủ trong mắt nam nhân không giống trong mắt nữ nhân, không tránh khỏi có lời lẽ ác nghiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.