Bàng Tiếu Tiếu muốn nói lại thôi. Miêu Nghị từng truyền tin dặn nàng, bảo rằng hắn không thể tới đây đi cùng nàng, bảo nàng đừng đi chơi nhiều nơi, ở bên cạnh mẫu thân thay hắn tận hiếu.
Bị Miêu Nghị dùng lời nói gài bẩy, Bàng Tiếu Tiếu đảm bảo sẽ không rời mẫu thân nửa bước.
- Không cần đâu, còn có người có thể gây sự ở đây sao? Bàng Ngọc Nương nói vậy rồi rời đi.
Tra Như Diễm trợn mắt với Bàng Tiếu Tiếu.
- Còn không mau đi theo?!
Thấy dáng vẻ này của tỷ tỷ, Bàng Tiếu Tiếu cũng không đành lòng nhìn tỷ tỷ ra ngoài một mình, cảm thấy đi đây đó một lát cũng không sao, nên đứng dậy đuổi theo.
Tới trạch viện, phát hiện tỷ tỷ cô đơn ngẩng đầu nhìn trăng, không khỏi đau lòng, Bàng Tiếu Tiếu đi tới, kéo cánh tay tỷ tỷ lại:
- Muội cũng lâu chưa gặp Quân Nhu tỷ tỷ, mình cùng đi đi.
Ánh mắt mơ màng, nhìn muội muội ngày càng xinh đẹp, Bàng Ngọc Nương vươn tay nâng cằm muội muội lên, trêu.
- Tiểu nha đầu, sao càng ngày càng xinh đẹp thế này hả, có phải có đồ gì tốt mà giấu tỷ tỷ không?
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, hai gò má Bàng Tiếu Tiếu đỏ bừng:
- Tỷ, tỷ nói linh tinh gì vậy.
Cha mẹ dặn không thể nói chuyện đã lấy chồng ra.
- Muội trở về đi, ta không sao, sao cả nhà ai cũng nghĩ lúc nào trong đầu ta cũng muốn tự sát vậy nhi? Bàng Ngọc Nương đẩy tay muội muội ra.
Bàng Tiếu Tiếu:
- Không sao, xem mấy thứ linh tinh mãi cũng chán, muội cũng muốn đi gặp Quân Nhu tỷ tỷ.
- Nhóc con nghịch ngợm!
Bàng Ngọc Nương nhéo nhéo mũi muội muội. Vung hai tay, một làn khói bốc lên, mang theo mùi rượu nồng, nàng thi pháp xua tan mùi rượu, ánh mắt tỉnh táo trở lại:
- Đi thôi!
Không cần đèn chiếu sáng, phồn hoa như gấm chiếu rọi dưới chòi nghỉ mát trên một ngọn núi. Hoàng Phủ Quân Nhu một mình ngắm nhìn bầu trời
Tỷ muội Bàng gia dắt tay nhau tới, Bàng Tiếu Tiếu vừa thấy Hoàng Phủ Quân Nhu đã chào hỏi: - Quân Nhu tỷ tỷ.
Hoàng Phủ Quân Nhu ngẩn ra, sau khi đánh giá xong, kinh ngạc nói: .
- Là Tiếu Tiếu muội muội hả? Nhiều năm không gặp, đã thành người lớn rồi, suýt nữa không nhận ra, càng ngày càng xinh đẹp mà.
- Quân Nhu tỷ tỷ mới đẹp. Bàng Tiếu Tiếu cười xấu hổ.
Bàng Ngọc Nương lững thững đi vào trong đình, lắc đầu than thở:
- Muội muội của ta đúng là càng ngày càng xinh đẹp mới xíu xíu không gặp đã thấy đẹp lên nhiều rồi.
Nàng đi thẳng tới chỗ ngồi, lấy bầu rượu và chén rượu.
Bàng Phủ Quân Nhu vội kéo tay Bàng Tiếu Tiếu vàng trong đình ngồi xuống, Bàng Ngọc Nương muốn rót rượu, Hoàng Phủ Quân Nhu giơ tay ngăn cản:
- Có rượu ngon sao không có mồi ngon được chứ? Đợi chút, lập tức có mồi ngon.
Bàng Ngọc Nương ngần ra, chợt nở nụ cười, đoán ra người sắp tới là ai. Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh có một người cùng một cô nương tuyệt sắc đi tới, chính là Quảng Mị Nhi.
Sau khi chào hỏi gặp gỡ, hạ nhân mở hộp thức ăn ra dâng lên sáu, bảy món ăn, sau đó hạ nhân được Quảng Mị Nhi cho lui.
Bốn cô nương nói chuyện đối ẩm, cô nào cũng đẹp, đặc biệt phong tình, càng xinh đẹp hơn.
Bàng Tiếu Tiếu lướt qua liền thôi, nàng không có gì khổ sở phải kể.
Quảng Mị Nhi cũng khá vừa phải, mẫu thân kỳ vọng cao vào nàng, gia giáo nghiêm khắc, không được làm chuyện quá quắt.
Còn Hoàng Phủ Quân Nhu và Bàng Ngọc Nương rõ là bạn rượu, trước mặt người ngoài còn thu liễm, không có người ngoài, hai người phóng khoáng, uống hết bình này tới mình kia, Bàng Tiếu Tiếu không khuyên nổi, hai người nhanh chóng ngà ngà say.
Cái gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã quả thật không sai, loáng một cái mấy vạn năm đã qua, con gái quyền quý cả triều, tới tuổi như Bàng Ngọc Nương mà chưa gả đi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vì sao Bàng Ngọc Nương không gả người ta đều biết xem như là nổi khổ trong lòng. Từ nhỏ đáng yêu thanh thuần, tới khi trưởng thành ước mơ tình ái, rồi lại bất đắc dĩ như giờ rõ ràng vô cùng xinh đẹp, nhưng không ai dám cưới. Cũng không phải không ai dám cưới, đám người không thèm đến tiền đồ có khối người, nhưng người hợp với nàng về thân phận, địa vị lại chẳng có mấy, Bàng gia cũng không thể tùy tiện gả con gái đi, chưa tới mức đói bụng ăn quàng.
Ban đầu Quảng Lệnh Công tính để Quảng Mị Nhi lấy Miêu Nghị, khi tuổi hơi lớn, giờ Quảng Lệnh Công lại tính tới Thanh Nguyên Tôn. Mà Quảng Mị Nhi chả quan tâm tới mấy chuyện này, vì nàng đã có người trong lòng, đã sớm ôm ấp cùng Miêu Nghị, cũng bị hắn sờ luôn rồi, đã là hoa có chủ, chỉ là trong lòng có nỗi khổ.
Hoàng Phủ Quân Nhu lại hoàn toàn bị Miêu Nghị hãm hại, giờ chỉ có thể lén lén lút lút qua lại, hiện giờ mẫu thân nàng cho dù có ý nghĩ giúp con gái cũng không dám, người có địa vị quyền chức như Miêu Nghị thật chẳng ai dám chọc.
Mấy cô nương quá lứa lỡ thì không ai thèm lấy lại ở cùng nhau, chẳng biết có phải cả nghĩ không, luôn cảm thấy khi ở cùng người khác, người ta đều đang cười các nàng, hơi một tí là lại nghe đám nữ nhân kia khoe nam nhân nhà mình tốt như nào, ở bên nhau hạnh phúc ra sao, bảo sao các nàng chịu nổi?
Mà mấy người các nàng cũng không lo lắng chuyện này, có thể nói là đồng bệnh tương liên, trêu nhau cũng không sao hết.
- Vương Phi không tới sao muội lại tới? Bàng Ngọc Nương hỏi Quảng Mị Nhi một câu.
Quảng Mị Nhi cười đáp:
- Vốn không muốn đi, nghe nói Quân Nhu tỷ tỷ muốn tới, cũng khá nhàn rỗi nên chạy tới đây
Bàng Ngọc Nương trêu
- Mỗi kỳ Vô Song hội đều không ít tuấn kiệt chưa kết hôn, sao Vương Phi có thể bỏ qua cơ hội chọn con rể chứ
Quảng Mị Nhi khinh thường:
- Ngọc Nương muốn nam nhân tới điên rồi sao? Nào có tuấn kiệt gì chỉ là một số hạng người ỷ vào quyền thế của bậc cha chú, đám người ăn mặc lòe loẹt gặp ai đẹp là thích cũng xứng danh tuấn kiệt ư?
Bàng Ngọc Nương cười ha ha:
- Không hổ là con gái của Vương gia, ánh mắt cao quá, thiên hạ nam nhân không ai tuấn kiệt!
- Tuấn kiệt thì vẫn có, chỉ là...