Nếu thật sự như thế..., ta không khỏi muốn hỏi một câu, Hỏa Tu La đã chết nhiều năm như vậy, sớm không ra muộn không ra, làm sao lúc này toát ra đệ tử của Hỏa Tu La, Ngưu Hữu Đức thật sự là đệ tử Hỏa Tu La sao?
Vệ Xu đi theo suy tư một lúc lâu, cũng nghĩ không thông, chần chờ nói:
- Chuyện Ngưu Hữu Đức là đệ tử Hỏa Tu La tình có lẽ không phải giả bộ, dù sao sau này, Ngưu Hữu Đức động thủ sẽ gặp lại, điểm này sợ rằng không cách nào giấu diếm!
Hạ Hầu Thác thở dài nói:
- Đúng vậy! Đây chính là một trong những chỗ ta nghĩ không ra.
Vệ Xu nói:
- Chân tướng của sự việc sớm muộn sẽ có một ngày lộ ra, tóm lại lần này xem ra, Ngưu Hữu Đức có thê tránh thoát một kiếp rồi.
Hạ Hầu Thác cười khổ
- Nhiều người như vậy cũng có thể bị che kín ánh mắt, xuất thủ bất phàm, ta sợ thật sự đợi đến ngày chân tướng nổi mặt nước sẽ làm Hạ Hầu gia ứng phó không kịp! Người không lo xa tất có phiền gần. Mà tên Ngưu Hữu Đức cố nhiên có thể tránh thoát một kiếp, nhưng ta luôn cảm giác này thời cơ giũ ra đệ tử Hỏa Tu La còn chưa tới trên vết đao.
Vệ Xu kinh dị:
- Vì sao?
Hạ Hầu Thác vươn ra một ngón trỏ run lên:
- Phá Quân là ra mặt tận lực bảo vệ. Ngưu Hữu Đức dù sao còn đang ở dưới trướng Phá Quân, Phá Quân không có đạo lý nhìn thấy hắn gặp chuyện không may mà mặc kệ, hiện tại Ngưu Hữu Đức vừa mới từ Thái Cổ tử địa ra ngoài, lúc này nếu gặp chuyện không may..., người nào cũng sẽ hoài nghi đến trên đầu Doanh Cửu Quang, nếu Doanh Cửu Quang không làm rõ hiềm nghi của mình, không thể cho Tả đốc vệ một công đạo... đại quân trên tay Phá Quân là vật trang trí mặc cho ta người khi dể hay sao? Phá Quân tính tình như cầu bắt bớ cắn người, ngươi nghĩ hắn không dám làm cho Doanh Cửu Quang mặt xám mày tro hay sao? Ngươi có tin Doanh Cửu Quang sau khi triều hội ra ngoài. Phá Quân dám nửa đường dẫn người dạy dỗ Doanh Cửu Quang một chút, để cho hắn mất thể diện hơn Phá Quân chính là con chó điên cắn người Thanh chủ nuôi dưỡng.
Vừa nói quải trượng trong tay vừa dùng lực gõ xuống mặt đất.
Vệ Xu theo bản năng liếc mắt nhìn quải trượng có chút kích động, trong lòng khẽ toát mồ hôi, vị lão gia trước mắt này từng cảm nhận sâu sắc hàm hại của Phá Quân, có thể nói thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Hạ Hầu Thác tiếp tục nói:
- Cho nên nói Doanh Cửu Quang tạm thời sẽ không động đến Ngưu Hữu Đức, lúc đầu cũng muốn chờ qua đi một thời gian ngắn. Người âm thầm trợ lực cho Ngưu Hữu Đức cao minh như thế, lẽ nào không biết điểm này, lúc này tung chuyện Ngưu Hữu Đức là đệ tử Hỏa Tu La ra ngoài, chẳng lẽ vốn là có ý tưởng dẫn dụ tứ đại Thiên vương tích cực chiêu dụ? Cho dù là muốn giúp Ngưu Hữu Đức tránh họa, muốn bảo vệ Ngưu Hữu Đức, bất kể là nguyên nhân gì cũng không cần thiết đợi đến hiện tại mới tung ra, nếu tung ra sớm hơn, nhiều năm qua Ngưu Hữu Đức há không phải có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, sớm đã bị nhà ai chiêu dụ rồi, cần gì phải rơi vào hiểm cảnh như thế?
- Đúng vậy! Lão gia nói như thế, đúng là có chút kỳ quái.
Vệ Xu đi theo gật đầu, lại lâm vào trầm tư.
Hạ Hầu Thác đột nhiên dừng bước, hai tay đỡ trượng ở trước người ngẩng đầu nhìn trời, từ từ nói:
- Có lẽ chuyện này căn bản không liên quan đến chuyện Doanh gia muốn đối phó Ngưu Hữu Đức, lúc này đột nhiên giũ ra Ngưu Hữu Đức là đệ tử Hỏa Tu La, ta hoài nghi trên người Ngưu Hữu Đức có phải xảy ra chuyện gì hay không?
- Gặp chuyện không may?
Vệ Xu trố mắt:
- Xảy ra chuyện gì cần hắn giũ ra bối cảnh lớn như vậy?
Hạ Hầu Thác thoáng suy tư, nhìn bầu trời từ từ lắc đầu:
- Không biết, chẳng qua là tổng hợp một chút đầu mối sinh ra một chút cảm giác, có lẽ là ta quá lo lắng. Ngược lại, giống như ngươi nói, xảy ra chuyện gì cần giũ ra bối cảnh lớn như vậy? Nếu thật sự gặp chuyện không may đoán chừng không phải là chuyện nhỏ.
Vệ Xu trầm ngâm:
- Đại sự? Trên người Ngưu Hữu Đức có thê xảy ra đại sự gì?
- Ài! Nghi vấn nặng nề, nghĩ mãi không ra, vậy thì không nghĩ nữa. Tóm lại trên người Ngưu Hữu Đức càng ngày càng thú vị rồi, rất thú vị. . .
Hạ Hầu Thác cười ha hả tiếp tục chống quải trượng đi về phía trước.
Thiên Nhai Cửu Hoàn tinh Vân Hoa các bên trong động tiên, thân ảnh Vân Tri Thu thướt tha nhẹ nhàng dời bước tới phía trước bụi hoa, giơ tay lên khẽ vuốt cánh hoa, thần thoái đoan trang quyến rũ, nhưng cũng có chút phiền muộn, tao nhà thanh lịch, phong vận uyển chuyển, trong tư thái quyến rũ lơ đãng toát ra phong tình liêu nhân, nói là vưu vật cũng không sai.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi theo bên cạnh, sau khi theo nàng yên lặng đứng trước bụi hoa một hồi, Tuyết Nhi không nhịn được nhẹ giọng hỏi:
- Phu nhân! Ngày Chử Tử Sơn muốn cưới ngài làm vợ cũng sắp đến rồi, tại sao đại nhân vẫn chưa có động tĩnh gì?
Trên mặt Thiên Nhi cũng lộ vẻ sầu lo, nói:
- Phu nhân, đại nhân có phải có việc gì bận rộn hay không?
Ngón tay khẽ vuốt cánh hoa dường như lưu luyến Vân Tri Thu cười khổ nói:
- Lần này hắn có vẻ rất tức giận, ta hỏi cái gì hắn cũng không nói, chỉ kêu ta đàng hoàng ở nơi này, cái gì cũng đừng động tới tên oan gia này muốn chơi trò khí phách với ta đây, quay về xem ta thu thập hắn như thế nào. . . Ài! Ta cũng không biết hắn rút cuộc muốn làm gì, tính tình đó hại ta suốt ngày sợ hết hồn hết vía.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhìn nhau, hai người cũng có lo lắng đồng dạng.
Cửa thành bắc Thiên Nhai, một nam tử đội mũ che mặt màu đen bước nhẹ thong dong, tiến vào bên trong cửa thành.
Một đường đi bộ trên đường phố phồn hoa, nam tử tựa hồ không có bất kỳ hứng thú gì với tất cả sự vật trên đường phố, yên lặng đi về phía trước.
Bên ngoài khách sạn “Nghênh Khách Cư”, nam tử đội mũ màu đen dừng bước, từ từ xoay người đi vào, tự có tiểu nhị đón chào.
Trước quầy trả tiền, tiểu nhị dẫn nam tử đội mũ đen tới trên lầu, đưa vào trong phòng khách.
Tiểu nhị trước khi thối lui đóng cửa liếc mắt nhìn bóng lưng của nam tử áo đen, trong lòng âm thầm thắc mắc, cảm giác người này có chút kỳ quái.
Tiểu nhị đi xuống lầu, nghênh đón trong khách sạn lại hết thảy như cũ.
Lúc này trên lầu lại đi xuống một lão đầu, nghênh ngang bước tới trước quầy ra hiệu tính tiền trả phòng, không là ai khác, chính là đồng đảng Hoàng Khiếu Thiên của Từ Đường Nhiên.
Nơi này không ai biết hắn, nhưng trong lúc này đột nhiên thừa dịp chưởng quỳ lật xem sổ sách hết sức hết nhìn đông tới nhìn tây, sau khi xác nhận không có người nào chú ý, hắn nửa gục trên quầy truyền âm nói với chưởng quỹ:
- Ta nói này chưởng quỹ. Ta mới vừa nhìn thấy khách sạn các ngươi có một người khách, làm sao giống như tội phạm Thiên đình truy nã Giang Nhất Nhất? Khách sạn các ngươi không định che giấu đào phạm Thiên đình đấy chứ?
Lời này vừa nói ra, chưởng quỹ cả kinh tay chân cứng đờ, Giang Nhất Nhất là ai? Đó cũng không phải là đào phạm bình thường mà nổi danh dâm tặc, hơn nữa chuyên hạ thủ với thê thiếp quan viên Thiên đình, người như thế nếu vào Thiên Nhai, đừng nói quan lại quyền quý Thiên Nhai khẩn trương, một khi để người ta biết được hắn đang ẩn nấp trong khách sạn của mình. Quay về quan lại quyền quý Thiên Nhai còn không phải sẽ giết chết mình.